Ngô Tiểu Tráng cảm giác mình kết giao được một bằng hữu chân thành, mắt cười cong hơn nói: "Một lời đã định!"
****
Ngô Tiểu Tráng lại lôi kéo Cơ Chiêu nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra có chuyện gì. Xem sắc trời đã hơi trễ, hắn nói với Cơ Chiêu: "Kỳ lạ nhìn hồi lâu cũng không có chuyện vui gì. Ta phải đi, ngươi có đi hay không?"
Không đợi Cơ Chiêu đáp, hắn lại nhỏ giọng nói: " Ở phía đông doanh trại, có một rừng cây nhỏ, theo con đường nhỏ đi vào, có một tảng đá rất to, buổi tối khi ngươi huấn luyện xong tới đó tìm ta, đến lúc đó ta mang cho ngươi đồ ngon."
Cơ Chiêu kinh ngạc nhìn Ngô Tiểu Tráng vẻ mặt dương dương tự đắc, lại nhìn Ngô Tiểu Tráng hướng hắn phất tay nói tạm biệt rồi như mèo nhỏ xoay lưng đi mất.
Thẳng đến khi tầm mắt không nhìn thấy Ngô Tiểu Tráng nữa, Cơ Chiêu mới chậm rãi thong dong đi tới tướng quân trướng phía trước. Mọi người dồn dập hướng y hành lễ.
"Nếu là mỹ nhân do bệ hạ đưa tới, đương nhiên phải hảo hảo nhận. Đưa mấy vị mỹ nhân tạm thời thu xếp ở trong lều lớn còn trống, không được chậm trễ. Nhưng trước mắt việc quân căng thẳng, trước vẫn nên nói chính sự."
Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, trong quân doanh sáng bừng ánh đuốc Cơ Chiêu mới xử lý xong công việc.
Hắn lần này mang binh xuôi nam, tấn công Nam Việt, mấy bộ lạc nhỏ không phục quản giáo.
(vầng là Nam Việt cơ:v)
Hoàng thượng phái hắn đến thật có chút chuyện bé xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-thong-minh-va-tuong-quan-cua-han/187149/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.