"Các cậu tìm thấy con bé ở đâu?"
"Dạ, tại hạ tìm được tiểu thư ở đúng chỗ đống đổ nát đó."
"....Được rồi, cậu lui ra đi.."
"Dạ"
Đây là những gì Ý Viên nghe thấy khi vừa ý thức được mình đang ở đâu.
Bệnh viện...
Hóa ra mình về rồi à...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cửa phòng bệnh chợt mở.
Quả nhiên là ông Giang.
"Con gái, con đã tỉnh rồi. May quá..."
Trông thấy người thân lâu ngày không gặp, cô cũng tránh không khỏi xúc động mà thốt lên một tiếng "Ba..."
"Ừ con gái, ba đây. Con không sao là tốt rồi, con biết ba lo lắng đến mức nào không hả?" Ông Giang kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, đưa tay khẽ xoa đầu con gái. Ánh mắt ông nhìn cô tựa biển bình minh, ấm áp, bao la vô bờ bến.
Nhưng cũng chẳng thiếu lo lắng cùng trách móc.
Ý Viên trong lòng có chút áy náy:"Ba, con..."
"Con không cần phải nói gì cả. Việc cần giải thích thì giải thích sau cũng được. Quan trọng là phải bồi dưỡng sức khỏe. Bác sĩ nói con cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó có thể xuất viện."
Ý Viên bị lời nói của ông làm cho nghẹn họng, cô rũ mắt, gật gật đầu :"Dạ, mọi việc nghe ba"
Nhưng chợt nhớ đến thứ gì đó, cô lại hỏi :"Mẹ có biết không ạ?"
"Chưa, ngoài ba ra thì cả nhà chưa ai biết gì cả." Ông thở dài lắc đầu.
"Thế cũng tốt. Mà mẹ và anh có khỏe không ba? À cả Tiểu Mạt nữa?"
"Khỏe cả. Mà con lo cho sức khỏe của mình trước đi. Chăm sóc bản thân tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-than-yeu-nghiet/1196353/chuong-54.html