Trông thấy người thân lâu ngày không gặp, cô cũng tránh không khỏi xúc động mà thốt lên một tiếng "Ba..."
"Ừ con gái, ba đây. Con không sao là tốt rồi, con biết ba lo lắng đến mức nào không hả?" Ông Giang kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, đưa tay khẽ xoa đầu con gái. Ánh mắt ông nhìn cô tựa biển bình minh, ấm áp, bao la vô bờ bến.
Nhưng cũng chẳng thiếu lo lắng cùng trách móc.
Ý Viên trong lòng có chút áy náy:"Ba, con..."
"Con không cần phải nói gì cả. Việc cần giải thích thì giải thích sau cũng được. Quan trọng là phải bồi dưỡng sức khỏe. Bác sĩ nói con cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó có thể xuất viện."
Ý Viên bị lời nói của ông làm cho nghẹn họng, cô rũ mắt, gật gật đầu :"Dạ, mọi việc nghe ba"
Nhưng chợt nhớ đến thứ gì đó, cô lại hỏi :"Mẹ có biết không ạ?"
"Chưa, ngoài ba ra thì cả nhà chưa ai biết gì cả." Ông thở dài lắc đầu.
"Thế cũng tốt. Mà mẹ và anh có khỏe không ba? À cả Tiểu Mạt nữa?"
"Khỏe cả. Mà con lo cho sức khỏe của mình trước đi. Chăm sóc bản thân tử tế, lần sau còn để xảy ra chuyện khiến ba mẹ lo lắng thì ba nhất định sẽ cấm túc con."
Một cảm xúc ấm áp không ngừng lan tỏa trong cô khiến cô nở nụ cười như có như không "Dạ, con biết rồi"
___________________________________
"Lão đại, cuối cùng người cũng tỉnh."
Đông Ân chống người ngồi tựa vào thành giường, nhàn nhạt mở miệng "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]