Lúc Ninh Mông đưa điện thoại cho Ninh Trí Văn, thấy sắc mặt của ông không tốt, cô cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không dám vào phòng ông nội, đành đứng ngoài cửa nghe xem có chuyện gì. Ninh Trí Văn cầm lấy điện thoại, anh mắt nghiêm nghị nhìn qua Ninh Mông khiến cô rụt cổ lại, chạy vào bếp phụ cô út nấu cơm.
“Cha…Tiểu Cửu đã gọi cho Thừa Hiên…” Ninh Trí Văn đưa điện thoại cho ông cụ Ninh, đồng thời ra hiệu cho bác sĩ tạm dừng tay.
“Ừ…” Ông cụ Ninh đón lấy điện thoại, tự mình dịch dịch chăn qua bên, ổn định hơi thở mới từ từ nói, “Thừa Hiên…ta là ông nội của Tiểu Cửu.”
“Nhà họ Ninh gia, cha con gọi điện qua, nói ông có chuyện cần tìm con, không biết là chuyện già ạ?” Cố Thừa Hiên mới đi Xishuangbanna làm nhiệm vụ, giờ này mới trở về thành phố N.
“Thừa Hiên, ta hi vọng con có thể nhớ rõ từng câu từng chữ ta sắp nói. Mặc kệ tương lai con và Tiểu Cửu có quan hệ gì, ta hi vọng con có thể giúp ta làm tốt chuyện này được không?”
“Ông cứ nói đi ạ…” Cố Thừa Hiên theo thói quen nhíu nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn.
“Ta cả đời này con gái có không ít, cháu trai cháu gái cũng không thiếu, nhưng chỉ có mình Tiểu Cửu là đứa ta yêu thương chiều chuộng nhất. Nó không biết sống độc lập, hai mươi hai rồi mà vẫn cứ như trẻ con, bản tính lại đơn thuần nhưng luôn làm bộ khôn khéo, tinh quái. Cái tính thẳng thắn của nó ra đời rất dễ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-ket-hon-di/135729/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.