Ninh Mông cảm giác trong nhà gần đây có chút bất thường. Bởi vì ông bà nội đã lớn tuổi, cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên trong nhà ít có người đến. Nhưng hơn một tháng, từ ngày cô bị bắt cóc đến nay, ngày nào cũng có một hai người ra vào nhà họ Ninh. Cô có hỏi người trong nhà nhưng ai cũng chỉ ậm ừ không chịu nói cho cô biết. Có những lúc hỏi nhiều quá làm Ninh Trí Văn nóng nảy, nghiêm mặt trừng mắt với cô, khiến cô sợ tới mức chỉ biết im lặng quay về phòng. Cũng có lúc cô hỏi ông bà nội nhưng hai người đều dụ dỗ cô như dụ con nít, chặn lại mọi thắc mắc của cô.
Vì vết thương trên cổ còn đang kết vảy, để lại một dấu màu nâu rõ ràng nên Ninh Mông cũng không dám tùy tiện ra đường, nằm ở nhà lên mạng chán lại quay qua viết tiểu thuyết. Mà Cố Thừa Hiên dường như cũng biến mất sau cái đêm cô gửi cho anh ta cái đoạn “chứng cớ” đó, anh chỉ nhắn lại cho cô một câu “Chứng cớ uy hiếp không thành”, sau đó hai người cũng không có liên lạc. Cô cũng thử nhắn tin cho anh nhưng cũng không thấy anh trả lời nên dần dần cô cũng không có liên lạc nữa.
Nhiều lúc chán quá, Ninh Mông lại nhớ đến giọng nói của người đàn ông đã ôm mình vào lồng ngực đó, mỗi giây phút đều như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại không còn chút ấn tượng nào hết. Cố Thừa Hiên cũng giống như chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô, cô chỉ có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-ket-hon-di/135728/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.