Thật ra chuyện này đối với những quân nhân có thân phận đặc biệt ở thời bình cũng rất thường thấy. Họ đều sẽ có lúc đặt bản thân vào nguy hiểm, bất kể ở nhà có vợ con đang đợi. Nhưng hắn nghĩ mình hiểu nguyên nhân khiến Dung Lạc như vậy là vì...
"Lạc Lạc."
"Ừ..."
Dung Lạc theo bản năng đáp lại tiếng gọi của hắn.
"Tôi nhất định sẽ trở về."
Trước khi Dung Lạc vì bối rối mà hỏi gì đó thì hắn đã nói thêm: "Vì em."
Dung Lạc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông khuôn mặt nãy giờ vẫn treo sự nghiêm túc, trịnh trọng mà nói với cô.
Vì cô... Hắn nhất định sẽ trở về... Là như vậy đúng không...?
Dù có bất an cỡ nào Dung Lạc cũng không thể nói gì hơn ngoài việc tin tưởng hắn.
"Anh sẽ đi bao lâu?"
Có thời gian nhất định không...
"Tôi sẽ cố gắng trở về trong vòng một tháng."
"Lâu như vậy sao!?"
Dung Lạc không thể ăn nổi nữa mà đứng bật dậy khỏi ghế, nhoài người về phía trước nhìn người đàn ông kinh hoàng hỏi. Sau đó cô nhớ ra chuyện gì, lắp bắp không thành lời hỏi: "Vậy... Vậy..."
"Em đừng vội."
Mục Dã thấy cô gấp đến độ đỏ mắt thì cũng ăn không nổi, đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế lại.
"Nhưng mà anh đã nói... Nói..."
"Thời hạn là hai tháng."
"Nhưng lỡ anh không về kịp thì sao!?"
"..."
Mục Dã đối diện với chất vấn cùng đôi mắt đỏ bừng của Dung Lạc mà không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660172/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.