"Đúng rồi, Trình Liên nói anh bị trúng độc. Anh có ấn tượng gì về chuyện này không?"
Dung Lạc nói một mình đến hắng hái bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi nhưng chỉ thấy Mục Dã lắc đầu.
"Có lẽ con cá kia đã đánh thuốc tôi trong lúc tôi hôn mê bất tỉnh."
Mục Dã bâng quơ đáp. Hắn còn không quên nói: "Tống Bằng là chiến hữu vào sinh ra tử của tôi, em có thể tin tưởng anh ta."
Hắn không nghĩ việc mình không rõ tung tích lại khiến cho Chiến Hạo nóng đầu to gan làm bậy, không biết cố kị mà xông vào nhà hắn như vậy. Ngẫm lại hắn chỉ cảm thấy may mắn vì Tống Bằng đã trở lại. Cũng là do hắn suy nghĩ không chu toàn, hắn nên nhớ ra Tống Bằng, để anh ta để ý cô một chút mới phải. May mà cô không sao...
Dung Lạc ở trong cái ôm siết của người đàn ông vô thức gật đầu. Cô còn lơ đễnh đáp lại: "Nếu không phải có anh ta..."
Cô bỗng nhiên ngừng khiến Mục Dã hạ mắt nhìn cô. Nhưng Dung Lạc không có ngừng lâu đã tiếp tục nói, giọng điệu kiên định quyết tuyệt.
"Nếu không phải em nghĩ có thể tin tưởng anh ta thì ngay lúc phát hiện ra anh, em đã ngay lập tức mang anh rời khỏi đây."
Ngữ khí của cô khiến Mục Dã giật mình lại trầm mặt không nói gì một lúc lâu.
"Cho dù lúc đó không phải là em phát hiện ra anh trước thì chưa chắc họ đã có thể giành lấy anh từ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660090/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.