Trâu một sừng yêu thích cái gì, có điểm yếu gì họ đều biết rõ, nếu không họ cũng chẳng dám nhắm tới. Mục Dã lấy ra một cái túi da, bên trong là máu của con gà chân hạc họ mới săn lúc nãy.
Tại sao lại là máu gà?
Trâu này không phải loài ăn cỏ?
Đùa! Lúc nào rồi mà còn dùng cái suy nghĩ ngây thơ như vậy để đánh giá những con vật tồn tại ở thời đại này cơ chứ. Đương nhiên là nó không hề ăn cỏ rồi. Cho dù nó có muốn thì ở nơi này cũng phải có cỏ cho nó ăn mới được, Nơi này khắp nơi chỉ toàn cỏ lau đã thô còn nhiều sơ, nào có ngon như cỏ tươi ở trước tận thế. Cho dù là con gà chân hạc kia nó cũng sẽ ăn sinh vật nhỏ trong nước, chứ không ăn thóc gạo… Khụ, ở đây nào có thóc gạo. Tóm lại là chúng nó sẽ không có hành vi giống như trước, sau khi đã trải qua tiến hóa giống loài. Trâu một sừng cũng sẽ ăn thịt. Hàm răng của nó đã tiến hóa để giúp nó nó thể nhai thịt. Cái đuôi và cái sừng kia lại là vũ khí giúp nó săn mồi.
Mục Dã đem máu của con gà chân hạc, nương theo dòng chảy của nước từ địa thế cao xuống nơi thấp mà khiến cho nó chảy đến gần chỗ con trâu kia đang nằm. Sau đó họ cũng lùi về sau, lùi dần về địa điểm họ chuẩn bị để xử con vật khó nhằn này.
Quả nhiên, chẳng cần đợi cho máu gà lan tràn khắp mặt nước nơi con trâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659897/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.