Sau khi xử lý sơ sơ con vật, hai người cùng lúc nâng nó lên vai, vác đi.
Tại sao Mục Dã lại hỏi Ngạo Tề có chịu được vác con vật này về không? Này thật sự không phải là khinh thường gì Ngạo Tề. Đơn giản là bởi vì họ không chỉ phải vác nó đi thôi mà còn phải tùy thời tùy lúc ẩn thân, khom lưng cúi đầu giấu mình trong bụi cỏ để tránh bị người ta phát hiện. Vừa phải vác mấy tấn trên vai vừa làm việc đó, áp lực là khỏi nói rồi.
Nhưng Ngạo Tề là ai? Cho dù hắn có mạnh miệng thiệt thì lúc làm hắn cũng phải gồng mình lên mà làm cho chỉnh chu, còn không được biểu lộ bản thân sắp không xong rồi. Tự tôn đàn ông nó lớn như vậy đó.
Hai người vác con vật to bè kia di chuyển giữa những cách đồng cỏ lau muốn di chuyển nhanh còn ẩn thân là chuyện hoàn toàn không thể chu toàn được rồi. Cho nên hai người họ quyết định mạo hiểm chút, nhanh chân bỏ chạy giữa đồng cỏ lau. Chỉ tận lực không để cho bản thân bị bại lộ thân hình ra ngoài quá nhiều, còn việc hành động của họ có tạo ra gió thôi cây lay nào quá lớn không thì họ đành phải tạm thời bỏ qua.
Cứ như vậy, hai người phóng như bay rời khỏi đầm nước.
Cho nên họ cũng không biết, sau khi hai người đi không lâu thì ở nơi con trâu từng nằm đã xuất hiện một đám người dáng vẻ có phần chật vật bất kham. Bọn họ không ai khác chính là mấy kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659896/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.