Cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương ngày càng một đến gần, Bạch Ngọc Cẩm bị doạ sợ, ngay lập tức nhắm chặt đôi mắt lại.
"Cũng giống như cô, Bạch Ngọc Cẩm!"
Giọng nói thều thào vừa dứt, ngay tức khắc trước mắt Bạch Ngọc Cẩm xuất hiện một bóng dáng của người con gái.
Toàn thân nữ nhân ấy mờ mờ ảo ảo như làn sương đêm. Mái tóc xoã dài qua vai bay phấp phới cùng với chiếc y phục màu trắng muốt. Nhưng khi Bạch Ngọc Cẩm nhìn kĩ, làn da của người phụ nữ ấy dần trở nên tím tái cùng đôi chân trần nhấc bổng khỏi mặt đất.
Khuôn mặt nhợt nhạt bất thình lình xuất hiện trước tầm nhìn, toàn thân Bạch Ngọc Cẩm như bị hoá đá, mắt phượng trừng lớn nhìn người trước mặt một lúc lâu, dường như bao nhiêu hơi tích tụ lại đều được cô một lần gào thét đến chói tai.
"Aaaaa!"
Lòng bàn tay chống vật thể lạnh lẽo, ra sức lùi lại phía sau, hô hấp của cô ngày càng gấp gáp, nhịp tim trong lồng ngực nhanh bất thường, giống như tiểu thỏ tử nhảy lộng hành tìm lối trốn thoát khỏi lồng giam chật hẹp này.
Cô ta là người hay quỷ vậy?
Tại sao lại biết tên của cô, lại dẫn dắt cô ở trong không gian lạ lẫm này.
"Ngươi là ai? Tại sao lại dám ngang nhiên trước mặt gọi thẳng tên của bổn cung? Nhà ngươi chán sống rồi sao?"
Người phụ nữ kia không thay đổi sắc mặt của mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt bị doạ cho sợ hãi của Bạch Ngọc Cẩm một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682406/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.