"Cái gì cơ?"
Bạch Ngọc Cẩm bán tín bán nghi. Lời nói của cô gái này rất giống mới một quyển sách thuật bí cô đã từng đọc qua, sống lại trong thân xác của kẻ khác như những cuốn sách trọng sinh mà cô đã từng đọc sao?
Điều này không thể xảy ra được, định nghĩa này vốn không tồn tại trong cuộc sống này.
Lẽ nào cô lạc vào thế giới đa song song chăng?
Người phụ nữ như một phần đoán được tâm tư của Bạch Ngọc Cẩm, nhẹ nhàng trấn an tinh thần cô.
"Bạch Ngọc Cẩm, cô đừng quá nghĩ suy lamc gì! Những điều tôi nói là sự thật. Tôi và cô hiện tại chỉ là một cỗ linh hồn đang bị giam giữ trong thân xác của tôi. Một mất một còn. Tôi vốn không qua nổi tai hoạ lần này, bởi vì cơ thể tôi dị ứng với một chất trong thuốc kích dục. Tại giây phút đó đã hồn lìa khỏi xác. Nói đúng hơn, linh hồn của tôi đã không thể điều khiển thân xác này nữa rồi. Chỉ có cô mới có thể sống dậy được, giúp tôi trả thù kẻ đã hãm hại tôi, cầu xin cô hãy giúp tôi."
Người con gái đó rưng rưng nước mắt, nâng bàn tay trắng nõn của Bạch Ngọc Cẩm đặt ở trên môi mình.
Cô cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Cô tính làm gì vậy?"
Cô ấy mỉm cười một cái, đứng dậy, thân trên gập xuống đồng thời đan mười ngón tay lại với cô, sau đó nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên vầng trán Bạch Ngọc Cẩm.
"Ký ức của tôi sẽ trao lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682402/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.