Hắn từ trong túi áo lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu thuốc kẹp trước miệng, khuôn mặt điềm tĩnh khẽ nghiêng sang một góc chín mươi độ, quản gia thấy thế ngay lập tức nhấc chân tiến lại phía sau, giúp người đàn ông châm điếu thuốc.
Dường như không để tâm đến ánh mắt cảnh cáo của trưởng bối, anh ta nhướng đuôi chân mày, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cơ thể người thiếu nữ đang không ngừng run rẩy, hệt như mèo hoang nhỏ bị ánh nhìn doạ sợ chỉ biết co rúc tìm nơi ẩn náu.
Bạch phu nhân không chịu nổi sắc mặt lạnh lùng cùng với ánh nhìn đầy chết chóc như keo dính chặt trên người Bạch Nhược Châu, bà khẽ hắng giọng, liếc mắt ra hiệu người đàn ông nhưng hắn không thèm để tâm đến, bất lực bà nói thành tiếng.
"Vũ Mặc, ngọn gió nào đã đưa cháu đến đây?"
Rõ ràng gần một năm nay không thèm bước chân vào biệt thự Bạch gia, cho dù là ngày giỗ của người cha quá cố của mình cũng không thấy mặt mũi tăm hơi đâu.
Sau vụ cư.ỡng bức đêm đó không thành, Bạch Vũ Mặc không từ mà biệt suốt thời gian qua. Đến khi nghe tin Bạch Nhược Châu gả cho quân nhân hơn ba mươi tuổi, hắn ta không biết từ xó nào trở về. Mặt nặng mày nhẹ muốn đến ngăn cản cuộc hôn nhân chớp nhoáng kia, ai ngờ đâu hắn lại đến chậm vài bước.
Không nhịn được cục tức xuống bụng, Bạch Vũ Mặc chỉ biết đập phá đầu đặc trong nhà, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự Bạch gia.
Hắn muốn đi tìm và đòi lại người con gái mình yêu, nhưng tìm nguyên một ngày cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Bạch Vũ Mặc lại một lần nữa rời xa thành phố này, đầu bù tóc dối cắm mặc vào công việc, có như vậy mới có thể quên đi được khuôn mặt ngây thơ cùng với ánh mắt trong veo hút hồn của người nào đó.
Buổi sáng nay đang trong cuộc họp khẩn cấp, Bạch Vũ Mặc nhận được tin nhắn của người lạ, nói đã nhìn thấy người con gái Bạch Nhược Châu được đưa tới bệnh viện trong tình trạng hôn mê.
Hắn không màng gì đến hợp đồng vài chục triệu kia mà đặt vé máy bay trở về thành phố Hải Tinh, mất hai tiếng đồng hồ mới đến được điểm hẹn, hắn phát hiện ra mình lại một lần nữa đến chậm.
Biết được Bạch Nhược Châu một mình trở về Bạch gia, người đàn ông không để chậm trễ thêm giây phút nào, tức tấp lái xe đuổi theo phía sau.
Hơn một năm không gặp lại, bảo bối nhỏ trong lòng hắn đã thay đổi không ít, đường nét trên gương mặt sắc sảo mặn mà, dáng người càng thêm phần quyến rũ, mắt phượng mày ngài mỗi khi sửng sốt trước điều gì đó càng trở nên thần bí, tựa như có lực hấp dẫn bao vây lấy xung quanh người con gái.
Biểu cảm trên gương mặt Bạch Vũ Mặc không một chút thay đổi, ánh mắt vẫn dính chặt trên khuôn mặt sợ sệt của sủng vật kia, hắn vứt điếu thuốc xuống dưới đất, dùng chân dập tắt tàn thuốc.
"Nhớ em gái nhỏ không được về thăm sao, bà nội?"
Giọng nói của người đàn ông không một chút gọi là kiêng nể bề trên, trong miệng hắn lúc này đã nhả hết làn khói trắng ra bên ngoài, ngón tay trỏ không yên phận mà gõ trên thành tựa sofa, tạo ra tiếng ồn ào khó chịu.
"Chỉ có điều, hình như cô em gái nhỏ này cơ thể không được khoẻ sao?"
Bạch Nhược Châu khẽ rùng mình, song, cô hít một hơi thân sâu, phân tán nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy tâm trí của mình.
Cô làm gì phải sợ hãi khinh khi đối diện với một tên háo sắc như hắn ta chứ? Đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ đầy oai phong lẫm liệt, đâu có thể vì một ký ức đáng sợ trong quá khứ mà khiến cô rụt rè như rùa rụt cổ được.
Nếu như hắn ta muốn đùa bỡn với nguyên chủ, vậy thì cô cũng nên tìm cách để trả đũa lại.
Nhưng có điều, khi Bạch Nhược Châu xoay người nhìn thẳng về đối phương, cô cảm thấy toàn thân hắn ta toát ra sát khí đằng đằng. Cô thầm than trong lòng, không ngờ người đàn ông này lại rất khó có thể đối phó lại được. Dường như chỉ bằng một cái liếc mắt của hắn cũng khiến cho một cô gái chân yếu tay mềm như cô phải dè chừng.
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, trầm mặc hệt như muốn nhìn xuyên thấu người cô, thâu tóm lấy linh hồn yếu mềm này.
Bảo sao khi nguyên chủ còn sống, mỗi lần đối diện với hắn chẳng khác gì nhìn thấy tử thần vác theo lưỡi hái đến đòi mạng sống của cô vậy.
Bốn mắt giao nhau, không một ai nói lên lời.
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái căng thẳng, Bạch lão phu nhân nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Bạch Nhược Châu, dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Bà vươn tay ra nắm lấy bàn tay trắng nõn thi thoảng run rẩy, tựa hồ như đang tiếp sức mạnh vào trong cơ thể của cô vậy.
Bạch Vũ Mặc cảm thấy người con gái trước mắt ngày càng thú vị, hắn nghiêng đầu nhìn bảo bối nhỏ một lúc lâu, khoé môi nhếch lên một đường cong, mở miệng thoát ra tiếng trầm mặc phá tan bầu không khí quỷ dị nơi đây.
"Lâu rồi không gặp, em gái nhỏ!"
Khoé môi của Bạch Nhược Châu giật nhẹ vài cái, cô hướng ánh nhìn về phía khác, né tránh đi con ngươi thâm sâu như loài báo kia. Bạch Nhược Châu có thể cảm nhận được, một luồng khí mang theo hơi thở chết chóc tanh nồng bao quanh lấy tứ chi bách hải của mình vậy, càng làm cô thêm phần ái ngại, dè chừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]