Chương trước
Chương sau
Vừa nói, cô gái nhỏ vừa nắm chắt lấy tay Bạch lão phu nhân, tâm trạng của cô rối bời, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đồ một tầng mồ hôi lạnh.

Nghe được đáp án đầy phũ phàng này, ấn đường người đàn ông nhăn lại, trong lòng bực bội vô cùng. Hắn nhếch môi nở một nụ cười khiến đối phương phải dè chừng, lặp lại câu hỏi ban nãy, ngữ điệu dường như đang muốn khiêu khích cô nàng.

"Cơ thể không được khoẻ sao, em gái nhỏ?"

Bạch Nhược Châu cắn chặt môi dưới, cúi gằm mặt xuống, né tranh đi ánh mắt khó chịu kia, khẽ đáp lại.

"Chỉ là say nắng nhẹ thôi! Cảm ơn anh trai đã quan tâm."

Lời nói của Bạch Nhược Châu vừa dứt, người đàn ông bỗng ôm mặt bật cười thành tiếng, con ngươi sâu thẳm nhìn qua khẽ tay phóng thẳng tới khuôn mặt xinh đẹp đang cúi gằm của cô.

"Anh trai sao?" Hắn nhại lại danh xưng mà cô vừa gọi hắn, nụ cười chua xót càng hiện rõ: "Trước đây em đâu có gọi tôi như vậy, đúng chứ em gái yêu quý?"

Nghe âm điệu của người đàn ông vọng tới, toàn thân Bạch Nhược Châu bất giác sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát, bên tai dường như đâu đó vọng đến giọng nói ngây thơ của người thiếu nữ.

"Anh trai nhỏ, anh thật xinh đẹp!"

"Anh nói em là bảo bối nhỏ của anh sao?"

"Anh nói anh yêu em sao? Nhưng em không biết yêu là gì! Hình như... em không có một chút gọi là rung động mỗi khi gặp anh."



"Từ trước trước đến nay, em chỉ coi anh là ân nhân cứu mạng, là anh trai nhỏ của em. Chứ trong tim em không cảm thấy cùng tần số, động lòng với anh."

"Anh cũng là người họ Bạch sao? Lại còn là anh trai của em nữa!"

"Không... xin anh đừng làm như vậy... chúng ta không thể làm trái ý đạo đức được!"

"Em không yêu anh, càng không thể ở bên cạnh anh! Hai chúng ta là anh em chung huyết thống, cùng cha khác mẹ."

"Anh trai nhỏ, buông tha cho em đi..."

Bạch Nhược Châu không thể ngờ, khi là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nguyên chủ đã ra ngoài xã hội bươn chải, làm ăn kiếm sống. Ấy vậy mà vô tình gặp anh trai của mình, chỉ là hai người không nhận ra đối phương có cùng chung huyết thống.

Trách làm sao được, kể từ khi cô hình thành phôi thai trong bụng của người mẹ, Bạch Vũ Mặc lúc ấy sinh sống và học tập tại bên Pháp.

Năm năm trước, hắn trở về nước khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, chỉ vỏn vẹn bốn tháng đã thu được khối tài sản kếch xù.

Mà Bạch Đại Vũ có hai người vợ.

Người vợ cả trong quá trình sinh không may mất máu đã tử vong trên bàn đẻ, nhưng đứa bé vẫn khoẻ mạnh, đưa về Bạch gia nuôi nấng đặt tên Bạch Vũ Mặc. Hắn từ trước đến nay vốn không đội trời chung với ba mình, đến khi tập đoàn bị người vợ lẽ đem đi thuế chấp, hắn dùng tiền mua lại chuyển nhượng sang tên của chính mình.



Một năm sau, trên đường đi làm Bạch Vũ Mặc không may đã lái xe tông trúng một cô gái. Tuy miệng cô gái nói bản thân mình không bị làm sao, nhưng hắn liếc mắt nhìn thấy hai bên đầu gối của cô đã bị trầy xước.

Người đàn ông tự oán trách bản thân đã lơ đễnh, bỏ ngoài tai lời từ chối thừa thãi kia, hắn ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện, sợ cứu vết thương ngoài da, tiện thể chụp chiếu xem bên trong cô có bị tổn thương hay là không.

Sau cuộc chia tay đó, cứ tưởng khoảng cách giữa hai người họ như hai đường thẳng song song không bao giờ tiếp cận và cắt nhau, ấy vậy lại một lần nữa không hẹn mà gặp lại.

Bạch Vũ Mặc gặp người con gái trong hoàn cảnh trớ trêu, toàn thân cô chỗ nào cũng toàn là vết thương. Nhìn kỹ mới nhận ra, làn da trắng trẻo mịn màng này đều do roi da làm tổn thương, có vết mưng mủ cũng có vết bị chảy máu.

Lần đầu tiên gặp người lạ, Bạch Vũ Mặc sinh ra một loại cảm giác khó có thể diễn tả thành lời được, dường như có một chút đau xót, cũng có một cảm giác rung động.

Trái tim của người đàn ông lúc đó đập loạn nhịp, một phản ứng khác lạ mỗi khi gặp được chân ái của đời mình. Trái tim của hắn dường như đã mở cửa chiếm trọn tình cảm của người con gái, muốn được cưng chiều cô hết mực, muốn được chiếm hữu làm của riêng, còn muốn được ở bên che chở cho cô gái.

Lần thứ hai người đàn ông ra tay cứu giúp, thấy được hoàn cảnh khó khăn của cô, hắn tốt bụng để cho Bạch Nhược Châu làm bữa cơm mang đến công ty của hắn, ngày trả công năm trăm tệ.

Tiếp xúc với Bạch Nhược Châu gần một tháng, người đàn ông càng sinh ra một cảm giác ham muốn đối với cô, nhưng lúc ấy cô vẫn đang trong độ tuổi vị thanh niên, cho nên hắn không dám manh động.

Hắn muốn theo đuổi cô, nhưng cô lúc ấy quá ngây thơ, không hiểu được tình cảm người đàn ông dành cho mình, dứt khoát từ chối lời tỏ tình của hắn.

Kể từ lần đó, Bạch Nhược Châu tìm cách trốn tránh hắn, ngày nào hắn không tìm đến gây khó dễ với cô, ngày đó cô không phải sống trong nỗi thấp thỏm, lo âu.

Nhưng oái ăm thay, sau khi Bạch phu nhân bị giải ra pháp trường lãnh án tử hình, cuộc sống của Bạch Nhược Châu bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị người chị cùng cha khác mẹ bạo hành thừa sống thiếu chết. Vào giây phút bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, Bạch Nhược Châu may mắn được bà nội tới cứu kịp thời, thoái khỏi lưỡi hái sắc bén của tử thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.