Bạch Nhược Châu không thể ngờ cơ thể của cô lại yếu ớt đến như vậy, vừa mới tái sinh lại trải qua một trận ốm chỉ vì nhiễm lạnh.
Rõ ràng ngâm mình trong làn nước ấm, nhưng giờ đây Bạch Nhược Châu cảm giác cả cơ thể mình bị một thế lực thần bí nào đó lôi kéo, nhấn chìm xuống biển băng vô tận.
Lòng bàn chân có một cảm giác nóng bức truyền đến, hệt như đang giẫm trên dung nham của núi lửa, bỏng rát làm cho cơ thể của Bạch Nhược Châu càng thêm khó chịu.
Cô muốn mở mắt ra, thoát khỏi sự khó chịu này, nhưng chẳng hiểu sao toàn thân cô chẳng tồn tại chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu dính chặt lại không thể mở nổi. Cảm giác vừa nóng vừa lạnh hoà trộn vào với nhau, phân tán khắp mọi nơi trong cơ thể.
Cứ như thân thể này bị đày xuống hố lửa sâu vạn trượng, sau đó lại bị cuốn vào vòng xoáy tối tăm.
Trước mắt xuất hiện một bóng dáng người đàn ông mờ mờ ảo ảo, Bạch Nhược Châu cảm thấy tầm nhìn trở nên mông lung khó định hướng, cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cô không thể xác định rõ người đang đứng trước mặt mình là ai.
Dần dà, diện mạo đẹp như gấm thêu của nam nhân từ từ hiện rõ. Lúc này, Bạch Nhược Châu có thể nhìn rõ vạn vật ngay trước mắt.
Cô không thể tin vào những gì mà mắt mình vừa nhìn thấy, thân hình của một đấng nam nhi cao tám thước đứng sừng sững trước mặt cô, trán vuông tóc mượt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682341/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.