Bạch Nhược Châu không biết bản thân mình chợp mắt được bao lâu, đến khi cô tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen như mực.
Tầm nhìn trước mắt trở nên mờ ảo, đầu truyền đến cơn đau như có ai đó cầm đá tác động vật lý vào, cảm giác đau điếng lan khắp mô tế bào trong đại não.
Cô đưa tay lên day nhẹ hai bên huyệt thái dương, cổ họng cảm thấy đắng ngắt, toàn thân mệt mỏi rã rời.
"Mèo lười, tỉnh rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp vang đến, Bạch Nhược Châu thoáng chốc giật mình. Hai tay cứng đờ trên không trung, gương mặt kinh ngạc từ từ xoay chuyển sang một bên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Mộ Trạch Vũ đang ngồi ung dung trên ghế sofa, đôi chân dài dưới lớp vải quần rằn ri vắt chéo lại, trên người anh mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng để lộ bờ vai rộng cùng với cánh tay nổi lên cơ bắp cuồn cuộn.
Làn da màu cổ đồng sau những ngày huấn luyện khắc nghiệt dưới trời nắng gay gắt càng tôn lên thân hình khoẻ mạnh, rắn chắc, chiếc cổ cao dài nổi đầy gân xanh, hầu kết kiêu ngạo chuyển động lên xuống vài đường.
Người đàn ông để đầu đinh, tóc được cắt tỉa ngắn gọn toàn bộ, tuy tóc không dài nhưng chẳng thể làm phai mờ đi vẻ mặt điển trai phong nhã trời ban.
Đường nét trên mặt người quân nhân vô cùng sâu sắc, lông mày hình lưỡi kiếm sắc bén, xương quai hàm đầy góc cạnh, ngũ quan cương nghị.
Sống mũi cao dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682339/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.