Tôi hé miệng ra muốn nói gì đó, lại không nói được ra lời.
Anh ấy nhìn tôi một lúc, nói: “Bệnh đó không chữa được đâu.”
“Thế nên, bản nhạc này cứ xem như là món quà cuối cùng em tặng tôi đi.”
Lục Tảo Thu giơ bản nhạc trong tay lên, khóe miệng gắng gượng nở ra một nụ cười rất nhạt.
“Tôi sẽ luyện thật tốt.” Anh ấy đã nói như thế đấy.
Tôi nhìn nụ vào nụ cười kia của anh, trong lòng thầm mắng một câu mie, anh đừng có mà cười nữa, cười làm tim em nát tan.
Tôi kéo tay Lục Tảo Thu lại, kéo anh ấy vào lòng mình.
“Đây không phải bản nhạc cuối cùng.” Tôi hà hơi vào bên tai anh ấy, nói, chúng ta sẽ còn có 《Cưa đổ Lục Tảo Thu》, 《Năm đầu tiên ở bên Lục Tảo Thu》, 《Năm thứ hai ở bên Lục Tảo Thu》, 《Năm thứ ba ở bên Lục Tảo Thu》…”
Những con số đếm này, tôi có thể đếm đến vô tận, chỉ cần Lục Tảo Thu đồng ý ngồi trong lòng tôi lắng nghe những điều này.
Nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy muốn giãy ra, vị Master này chân dài cao 1m88, tôi thực sự vẫn có chút không giữ nổi, “Master Lục, anh ngoan ngoãn ngồi trong lòng em không được sao.”
Master Lục chẳng chịu hiểu lòng tôi, nhưng ngay sau đó tôi đã bị anh ấy ôm vào lòng mình.
Được rồi, như thế này thì tôi cũng thích lắm.
Cũng may là trong phòng luyện đàn không còn người nào khác, nếu không tôi cảm thấy một người đẹp cấm dục như thế này nhưng trong lòng lại đang ôm một 0 cơ bắp, hình ảnh này có thể nói là không dám nhìn đâu.
Tôi hơi ngẩng đầu, khẽ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt của anh ấy, cố ý làm ra vẻ chẳng quan tâm: “ED thì ED, có phải chuyện gì lớn đâu.”
Anh ấy lại rất bình tĩnh đáp: “Không phải là một lần hai lần đâu, là cả đời đấy.”
Tôi thở dài một cái rồi lả lơi đưa tình trong lòng Lục Tảo Thu.
Tôi biêt cái mông của mình khá vểnh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi trong lòng một người đàn ông xoay qua xoay lại mà không thấy thứ gì chọc vào mình.
Thế là tôi không nhúc nhích nữa.
Tôi nghĩ một cách lạc quan rằng, ừm, chí ít là ở trong lòng Master Lục không thấy bị cộm lên, đúng không.
Lục Tảo Thu bất lực nhìn tôi.
Tôi nói: “Em hỏi anh một câu hơi luyên thuyên nhé. Tại sao anh lại thích em?”
“Chẳng vì sao cả.” Anh đáp.
Sau đó lại yên lặng tiếp tục ôm lấy tôi.
“Khụ”, “Em nghĩ Master Lục có thể chẳng có kinh nghiệm yêu đương nào cả, lúc này đáng lẽ ra anh nên hỏi ngược lại em chứ.”
“Tôi không cần an ủi đâu.” Anh nói.
Tôi lại bảo rằng: “Em không nghĩ đến chuyện đó. Em chỉ muốn nịnh anh tý thôi, kết quả là ngay cả cơ hội để làm việc đó anh cũng không cho em.”
“Master Lục,” Tôi nói tiếp, “Hay là chúng ta giao hẹn thế này nhé.”
Lục Tảo Thu nhíu mày lại nhìn tôi.
“Thỉnh thoảng anh tặng em một món đồ chơi được không?” Tôi nhìn vào biểu cảm của anh ấy cẩn thận đưa ra lời đề nghị.
Nhưng tôi cũng vừa nhìn là biết anh ấy nghe không hiểu rồi.
Thôi bỏ đi.
Master Lục là người nghiêm túc, tôi phải nói chuyện với anh ấy theo kiểu đàng hoàng.
Tôi tiếp tục: “Thôi để em nói toẹt ra nhé! Master Lục này, trên thế giới này thể xác tươi non mơn mởn nhiều lắm, nhiều đến nỗi như là nước ngọt bày trên giá ngoài siêu thị ấy, có dạng lon có dạng chai, có cỡ to cũng có cỡ nhỏ, màu sắc cùng kiểu dáng đều không giống nhau. Nhưng mà đến cùng quanh đi quẩn lại thì cũng vẫn là nước ngọt thôi, bên trong đó chẳng qua cũng chỉ là nước đường và carbon dioxide, không có chất dinh dưỡng và được làm bằng máy, trăm cái như một không có bất kỳ sự khác biệt nào về bản chất ở đây.”
“Em dẫn anh đến phòng tập, không phải là vì muốn anh trở thành một anh chàng cơ bắp nào trong số đó, mà chỉ vì em nghĩ rằng mình sẽ được đi với anh để cùng nhau nuôi dưỡng một thói quen lành mạnh trong cuộc sống, cũng là có thêm chút thời gian ở bên nhau.”
“Lục Tảo Thu, anh không cần phải so sánh với bọn họ. Chỉ có nước ngọt mới được đặt cạnh nước ngọt để làm phép so sánh mà thôi. Sẽ không có ai lấy một chai Lafite (1) rồi trách nó không có gas đâu.”
(1)= Château Lafite Rothschild là một loại rượu vang thượng hạng của Pháp, thường được coi là chai rượu vang ngon và thuộc loại đắt giá nhất thế giới.
“Rượu vang Chateau Lafite có một tâm hồn, đó là một tâm hồn đẹp, hào phóng, tốt bụng. Chateau Lafite biến trần gian thành thiên đường. Lafite là sự hài hòa, một sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên, bởi vì nếu không có những người nghiện rượu tuyệt vời của chúng ta, sẽ không có gì được thực hiện.” – Baron Eric de Rothschild.
18 cm rất nhiều.
Trong số 18 cm đó, mang theo trái tim chân thành cũng không tính là ít.
Nhưng trong số những 18 cm đó, mang theo trái tim chân thành lại có thể khiến tâm hồn tôi rung động, một người cũng không có.
Da thịt thể xác dễ dàng đạt được, thật lòng thật dạ mới là điều đáng quý.
Nhưng tri kỷ, trong cả vạn người lại chẳng có ai.
“Em sống trên đời nay hơn hai mươi năm mới đợi được anh.”
“Master Lục.” Tôi tổng kết lại những lời kể lể kia: “Anh có thể từ chối em vì bất kỳ lý do nào——”
“Nhưng dẫu sao cũng vô dụng thôi.”
“Em nói rồi đó, mỗi ngày em vẫn sẽ đến tìm anh, sẽ ngồi xổm trước phòng luyện đàn đợi anh, cùng anh ăn cơm tối, cùng anh tập đàn lại đưa anh về nhà.”
Lục Tảo Thu vẫn yên lặng không nói.
Thế là tôi tiếp tục: “Vậy em bắt đầu đọc thơ nhé.”
“Anh là——”
Tôi nhận được một nụ hôn.
Không đủ sức, tôi làm sâu hơn nụ hôn này, khiến nửa khuôn mặt của Lục Tảo Thu đều là nước miếng, khi cánh môi mỏng lại một lần nữa sưng lên tôi mới thỏa mãn rời cái miệng mình đi.
Lục Tảo Thu khẽ thở dốc, cơ thể tôi cũng cảm nhận thấy lồng ngực anh ấy phập phồng: “Em quyết định rồi.”
Tôi nói: “Khi quyết định của anh và quyết định của em giống nhau, em mới nghe theo quyết định của anh.”
Cánh tay tràn đầy sức mạnh của anh dùng sức siết chặt bờ vai tôi, “Là tôi nghe theo quyết định của em.”
——– Năm năm sau——–
“Master Lục.” Tôi giúp Lục Tảo Thu thắt lại chiếc nơ, “Bản nhạc ở trong túi nhé, còn túi và hộp đàn em đã đặt ở lối vào, buổi tối khi nào anh về nhà thì em đã lên giường rồi.”
“Em sẽ tìm một bộ phim hay.”
Lục Tảo Thu dành cho tôi một nụ hôn.
Năm năm rồi, vậy mà mùi vị vẫn ngon lành như thế.
Cách lớp vải vóc, tôi sờ soạng từ xương quai xanh sờ đến bờ ngực của anh ấy, lại từ nơi đó mò xuống bên dưới.
Ừm, chứng ED của Lục Tảo Thu vẫn chưa khỏi.
Nhưng anh ấy đã không còn ngại ngần những vuốt ve của tôi nữa rồi. Tôi nói với anh ấy, rằng mình yêu mỗi một nơi trên cơ thể anh.
Một tay Lục Tảo Thu bắt được cái tay của tôi, trong khi tay còn lại sờ vào mông tôi, sờ một lúc, anh ấy lại đưa những ngón tay dài quá mức của mình cách chiếc quần ngủ chọc vào đằng sau của tôi. Cho đến tận khi, nhét chiếc quần ngủ rộng thùng thình kia vào sâu bên trong không ra được nữa mới rút tay về.
Tôi sảng khoái ôm chặt lấy cổ anh ấy, ghé vào bên tai Lục Tảo Thu nói mấy lời tán tỉnh d** đ***.
Trước đây tôi chẳng dám thế này đâu, có điều hiện tại ấy mà——
Master Lục cũng không còn là người nghiêm túc nữa rồi.
The End
Tác giả có lời muốn nói:
Thích “tôi” đọc thơ vì Master Lục, sau đó nhận được một nụ hôn~
Nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của tôi!
Nói cho tôi hay!
Bạn chỉ cần phiên ngoại mà thôi có đúng không?
Cái kiểu tác giả một ngày là viết xong như tôi, các bạn không nịnh nọt được tý sao?
emmmmmm… phiên ngoại đợi tôi nghỉ ngơi một chút rồi sẽ viết sau.
Ngón tay play gì đó, đúng là trải nghiệm mới ha.
—————————–
Câu chuyện ngắn năm chương này tác giả viết trước, sau đó mới đến 《Ngón Tay Của Những Người Nghệ Sĩ》, để các bạn nắm được phần nào tình tiết thì tôi cũng đã làm luôn bộ kia như tác giả đã gợi ý, các phần sau này là về cuộc sống sau khi Master Lục và Chung Quan Bạch đã bên nhau được sáu năm nhé.