Thục Lam đi được một đoạn đường cô chợt nhìn thấy một cô bé ngồi dưới trời mưa. Khuôn mặt man mác buồn thảm đó khiến cô bất giác mà lại gần. Thục Lam đến trước mặt cô bé đó. Cô giương ô về phía đứa nhỏ che cho nó. Khi hạt mưa rơi chạm vào chiếc ô đến "tách" một cái, đứa đó dần ngước đầu lên nhìn. Thục Lam có đôi phần kinh ngạc, đứa nhỏ có khuôn mặt y như tiểu Trấn. Chỉ là nhìn từ chiều cao thì đoán hơn tiểu Trấn vài tuổi.
Đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn Thục Lam, khuôn mặt nó đỏ bừng lên như đang sốt khiến Thục Lam lo lắng mà hỏi han.
- Tiểu muội này, nhà em ở đâu sao mưa như vậy lại ngồi đây. Cha mẹ em đâu?
Đứa nhỏ nghe lời hỏi như không thể kìm nén được nữa mà khóc to. Từng tiếng sụt sịt như cố nén nước mắt mà không được. Nó cứ khóc không nói lời nào mà đánh vào người Thục Lam đứng trước nó như là oán trách cô đã phá cái vỏ bọc của nó. Nó đã cố để không khóc, cố để tỏ ra mạnh mẽ vậy mà cô lại xuất hiện, còn hỏi về cha mẹ nó.
Thục Lam tự dưng bị đánh dù không hiểu gì nhưng cô vẫn bình tĩnh ngồi xuống bên đứa nhỏ vuốt ve dỗ dành nó. Việc gì chứ dỗ trẻ con thì cô dành lắm, dù sao cũng thường chơi đùa với lũ trẻ quanh nhà. Nhìn vẻ ân cần của Thục Lam, đứa nhỏ dường như cảm nhận được tình mẹ. Nó buông bỏ mọi sự phòng bị và oán trách để lao vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-xin-moi-troi-buoc-em/2998112/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.