Hà Vi thất thanh khóc rống. Cố Khinh Chu ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng. Khóc xong rồi, Hà Vi mới nói:
"Tỷ, cảm ơn tỷ treo điện thoại, bằng không......."
Bằng không nàng còn không biết phải nói ra bao nhiêu lời mất mặt nữa.
Thật là muốn đi làm thiếp?
Hà Vi vẫn luôn nỗ lực cầu tiến, nàng không cần thế lực cùng tiền tài của Hoắc Việt, nàng chính là yêu hắn.
Nhưng Hoắc Việt chướng mắt nàng như vậy...
Hà Vi nỗ lực niệm thư, ngày thường làm gia sư, cha mẹ nàng chẳng lẽ nhẫn tâm để nàng đắm mình trụy lạc đi làm thiếp? Chỉ sợ bị người ta cười đến chết. Cho dù không vì chính mình, vì cha mẹ, nàng cũng không nên như thế.
"Không sao đâu." Cố Khinh Chu đưa khăn cho nàng lau mặt.
Hà Vi lau nước mắt, bắt đầu nói cho nàng nghe chuyện của nàng cùng Hoắc Việt. Những việc này, nàng không có cùng bất luận kẻ nào nói qua.
Bạn học nàng đều thích ồn ào, nếu nói cho các nàng, rất mau mọi người đều biết, Hà Vi không yên tâm. Mà cha mẹ nàng, đều là người trung thực, không thể lý giải tình cảm thiếu nữ, càng không thể nói hết tâm sự.
Cố Khinh Chu là người Hà Vi kính trọng, chỉ là sau khi Cố Khinh Chu xảy ra chuyện, Hà Vi không thể đi làm phiền nàng.
Hành động một mình, liền gây thành quả đắng như hôm nay.
Hà Vi khóc một lúc lâu.
"Sao mọi việc lại thành ra thế này?" Cố Khinh Chu lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2070058/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.