Sau khi treo điện thoại, Cố Khinh Chu dần dần bình tĩnh lại.
Nàng thay quần áo, đem tóc dài đầy đầu vãn thành búi tóc thấp, mang theo một phen lược trân châu.
Ánh sáng của trân châu phản chiếu mặt nàng, càng làm da thịt nàng có vẻ trắng hơn, đôi mắt thâm thúy.
Cố Khinh Chu đi đến rạp chiếu phim theo lời Tư Mộ.
Cùng trong dự đoán bất đồng, rạp chiếu phim đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, chỉ mở cái cửa nhỏ bên cạnh, Tư Mộ phó quan đứng ở cửa, chờ Cố Khinh Chu.
"Cố tiểu thư." Phó qua, hành lễ với Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu mỉm cười hạ:
"Vương phó quan." Nàng còn nhớ rõ người này, là bát diện linh lung phó quan.
(Bát diện linh lung: Muôn màu muôn vẻ)
Vương phó quan thụ sủng nhược kinh*, thay Cố Khinh Chu mở cửa, đồng thời chính mình cũng tiến vào, từ bên trong khóa cửa lại.
(Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.)
Rạp chiếu phim không lớn, ánh sáng cũng thực ảm đạm. Thời tiết này, bên ngoài không khí ấm áp thích hợp, trong phòng không thấy ánh sáng, lăng là lạnh căm căm.
Trên màn ảnh, chiếu một bộ điện ảnh đã mở màn, không có nửa điểm thanh âm.
Tư Mộ ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu tiên. Hắn mặc quân trang, cổ áo khấu đến nghiêm mật, nhất phái nghiêm nghị.
Trên màn ảnh là hài kịch, Tư Mộ mặt lại không có biểu tình.
Cố Khinh Chu đi đến bên người hắn ngồi xuống. Tư Mộ quay đầu, thấy được nàng, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069993/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.