Cố Khinh Chu ngồi cùng Nhan Lạc Thủy.
Cảm xúc Lạc Thủy thực không xong, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, xuất thần chinh lăng.
Cố Khinh Chu tinh tế đánh giá nàng ấy, nghĩ thầm: "Lạc Thủy thật xinh đẹp a, Tạ tam thiếu như thế nào nói quên liền quên được?"
Dung mạo Nhan Lạc Thủy, nhìn qua liền rất khó đánh giá là đẹp hay không. Nàng ấy là một khuôn mặt tròn tròn, ngũ quan đều không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng xuất hiện trên cùng khuôn mặt ấy, tổng hợp lại liền rất thích hợp.
Ánh mắt nhìn qua lần đầu tiên, khả năng cảm thấy thiếu nữ này thực bình phàm, mặc kệ là bộ dáng hay là trang phẫn, đều là một người quá bình thường; nhưng xem lại vài lần, liền sẽ cảm thấy nàng mặt mày phá lệ lịch sự tao nhã.
Nhan Lạc Thủy không phải thuộc dạng gặp lần đầu tiên chính là mỹ nữ, nàng là thực dễ coi, càng nhìn càng cảm thấy nàng tinh xảo xinh đẹp.
Hơn nữa, Lạc Thủy thực thông minh khiêm tốn.
"Lạc Thủy......." Cố Khinh Chu muốn cùng nàng ấy nói chuyện phiếm.
Nhan Lạc Thủy lại cắt ngang nàng: "Khinh Chu, muội đi qua bên kia ngồi cùng mẫu thân đi, tỷ muốn một mình an tĩnh một chút."
Cố Khinh Chu thở dài.
"Muội đây đi trước." Cố Khinh Chu cho Nhan Lạc Thủy không gian trầm mặc, không có quấy rầy nàng ấy.
Cố Khinh Chu đi đến sân của Nhan thái thái.
Thời điểm chờ nàng đến, tỷ đệ Tạ gia đã cáo từ.
Đi nhanh như vậy, chỉ sợ là ngẫu nhiên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069872/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.