Ngoại thư phòng của Tư Đốc Quân, mọi người bên nào cũng cho là mình phải.
Tư Quỳnh Chi nói: "Đây là đồng hồ của Cố tỷ tỷ, nàng ta mang ở trên tay con."
Hầu gái của Ngũ di thái nói: "Này thật là của Cố tiểu thư, là Ngũ di thái tặng cho Cố tiểu thư."
Trên mặt Ngũ di thái, tất cả đều là ngây thơ, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, vẻ mặt mờ mịt cùng vô tội.
(p/s:... Ngây thơ vô số tội chính là ở đây mà ra a!)
Cố Khinh Chu có một cái kinh ngạc thực khoa trương, lướt qua Ngũ di thái, đi xem Tú Tú: "Cái gì? Là Ngũ di thái tặng cho ta sao?"
Bộ dáng nàng thực ngoài ý muốn.
Tú Tú thân bất do kỷ rụt hạ bả vai, rồi sau đó lại nỗ lực thẳng thắn, không bao giờ muốn chịu rụt rè.
Trên mặt Ngũ di thái là kinh ngạc, còn lại là thu liễm mà chần chờ, nàng nhìn Cố Khinh Chu, lại nhìn đồng hồ trong tay Tư Đốc Quân, sau đó nàng hoang mang lại mờ mịt, nói: "Thiếp...... Thiếp không có đưa qua cái đồng hồ đeo tay nào cho Cố tiểu thư a......."
Trong lòng Tú tú ngẩn ra, thân mình không khỏi lại lung lay xuống.
Tư Quỳnh Chi cũng ngạc nhiên.
Cái đồng hồ này, nhìn qua quý báu đến bình thường, Ngũ di thái tặng, vì sao nàng ta không thừa nhận?
"Bọn họ phát hiện sao? Nếu không có phát hiện, vì sao bọn họ khai tốt khẩu cung? Nếu là phát hiện, như vậy Cố Khinh Chu sẽ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069852/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.