Cố Khinh Chu đã cứu Hoắc Việt 1 mệnh, nàng là đại ân nhân của toàn bộ Thanh bang.
Nàng tới tìm Tích Chính hỗ trợ, Tích Chính thân là thân tín của Hoắc Việt, tất nhiên đạo nghĩa là không thể chối từ.
"Đừng nói hỗ trợ, ngài có chuyện gì, có thể trực tiếp phân phó, có thể vì ngài mà làm việc, là phúc phận của tiểu nhân." Tích Chính cười nói.
Hắn nói thực khiêm tốn.
Nhưng mà Cố Khinh Chu biết được, Tích Chính cũng là đại nhân vật của toàn bộ Nhạc Thành, hắn là cánh tay của Hoắc Việt.
Cố Khinh Chu thực kính trọng hắn, liền đem chuyện nàng cầu giúp, một năm một mười nói cho Tích Chính.
"....... Ngài giúp ta tìm người này." Cố Khinh Chu nói cho Tích Chính một cái tên, "Sau đó, kêu hắn giúp ta làm một chút chuyện."
Tích Chính nhận được tên, cũng không thèm nhìn tới, nói thẳng: "Cố tiểu thư yên tâm, hôm nay sẽ làm thỏa đáng cho ngài."
Hắn thực tự tin.
Toàn bộ Nhạc Thành, đừng nói tam giáo cửu lưu, chính Quân Chính phủ, toà thị chính, nếu không có Thanh bang thì cũng tìm không đến chỗ, chuyện gì bọn họ đều có thể làm thỏa đáng.
Tích Chính thừa sức đáp ứng một hơi.
Cố Khinh Chu cười nói: "Số tiền này, ngài đưa cho hắn, kêu hắn giữ ở trên người."
Tích Chính thưa, nói: "Cố tiểu thư, ngài không cần khách khí, ta sẽ thay ngài làm thỏa đáng, tiền ngài giữ lại đi."
Cố Khinh Chu không đồng ý, nhất định phải đưa cho hắn: "Đây là chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069789/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.