Hậu viện hiệu thuốc Hà thị, một gốc cây cao lớn cây hòe, vào đông lá rụng hết, nhưng giờ nắng lên chiếu xuyên qua chạc cây, khí trời cũng dần dần ấm.
Nắng vàng chiếu xuống đất làm vàng rực cả mặt sân
Tư Mộ ở trong sân phơi dược.
Trung dược có mùi hương đặc thù, nhập tì nhập phổi, khỏe người tâm an.
Anh ở Hà gia cũng đã hơn bốn tháng, ở trong cái phòng nhỏ ngoài sân, ngày ngày hít thở mùi hương dược liệu khiến tâm anh cảm thấy an lòng hơn.
Tư Mộ nghĩ có lẽ nên ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Ông chủ của hiệu thuốc Hà thị kêu là Hà Mộng Đức, bà chủ kêu là Mộ Tam Nương, năm tiểu hài tử ngây thơ đơn thuần, còn Tư Mộ tuy rằng chỉ là tiểu nhị, nhưng gia đình chủ nhà cũng chưa trách mắng anh lần nào.
Bọn họ là bình đẳng đối đãi anh như người một nhà.
Bởi vì Tư Mộ nhân sinh rất khó gặp được bình đẳng. Anh chán ghét phải làm người sống ở trên lầu cao, bên người lúc nào cũng có các phó quan tháp tùng.
Dạo lần có thân thích của Hà gia hay lui tới, là một tiểu nha đầu mà Mộ Tam Nương kêu là Khinh Chu.
Tư Mộ biết, cô ta chính là Cố Khinh Chu.
Bởi vì tuổi cô còn nhỏ, Tư Mộ không quan tâm Cố Khinh Chu là xấu hay đẹp, chẳng qua chỉ cảm thấy cô chắc trạc tuổi tiểu thư Hà Vi, mười ba mười bốn tuổi là cùng, vẫn chỉ là nha đầu, chưa thể gọi là “Nữ nhân”được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069723/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.