Tư Hành Bái lái Oss rất chậm, những nhánh cây ngô đồng chậm rãi lui ra hai bên, người đi đường đi lại nhàn nhã, xe kéo đều chạy nhanh hơn oto của hắn.
Hắn từ kính chiếu hậu quan sát Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu buông mi mắt xuống.
Lông mi của cô vừa dài vừa cong, có chút tựa như lông chim khẽ rủ, che khuất con ngươi sáng tỏ thanh tịnh, cảm xúc sâu liễm ẩn trong đó.
Bàn tay trắng nõn của cô đặt trên đùi, tư thế ngồi ưu nhã, dáng điệu ôn nhu, chỉ là không biết cô đang suy nghĩ gì.
"Khinh Chu?" Thật lâu sau, Tư Hành Bái mới gọi một tiếng.
Cố Khinh Chu hoàn hồn.
"Hử?" Cô đáp, ánh mắt bên trong lóng lánh trong suốt, sớm vô tình tự.
Tư Hành Bái hỏi: "Sao vậy?" Chuyện Tư Mộ bệnh hù dọa em sao?
Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không có."
Tư Hành Bái nói xong chuyện vị hôn phu của cô, trước mắt cô liền hiện ra thân ảnh tại tiệm thuốc Hà thị. Người kia mặt mày lạnh lùng, khí độ ung dung.....
Mà hắn, cũng là người câm!
Khóe môi Cố Khinh Chu chau lên, trong lòng đã có chủ ý. Trước khi cô đạt tới mục đích, cô không hi vọng bất luận kẻ nào của Tư gia phát hiện ra người câm kia.
Đó là thẻ bài của Cố Khinh Chu.
"Vận khí ta thật tốt." Cố Khinh Chu trong lòng cười trộm, cảm tạ trời xanh, Nhạc Thành lớn như vậy, để cô đơn giản tìm được người ấy.
Tương lai cùng Tư phu nhân lần nữa đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-vo-ngai-lai-bo-tron/2069717/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.