Chương trước
Chương sau


Chương 624: Để Anh Ta Chờ Chết Đi!

Buỏi chiều!

Tống Sính Đình dẫn Tần Phượng Hoàng ra khỏi tòa nhà tập đoàn Ninh Đại. Cô vừa nhận được điện thoại của Trần Ninh, nói anh sẽ tới đón cô tan làm, cùng nhau đi ăn cơm.

Cô vừa bước ra khỏi tập đoàn Ninh Đại, đột nhiên một chiếc Maybach màu đen và hai chiếc Mercedes chạy tới dừng lại trước mặt cô.

Cô hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ sao Trần Ninh lại đổi xe vậy?

Đúng lúc đó, từ máy chiếc xe sang kia, một người đàn ông điển trai mặc áo da màu đen cùng tám tên thuộc hạ bước xuống.

Người đàn ông điền trai mặc áo da màu đen này chính là thuộc hạ đắc lực của Kiều Lương – Lục Bưu.

Tống Sính Đình nhìn thấy đám người Lục Bưu thì choáng váng, bây giờ cô mới hiểu ra mình nhằm rồi, đây không phải xe của Trần Ninh.

Tần Phượng Hoàng thấy đám người này có thái độ hung hăng, tăng cường cảnh giác.

Lục Bưu dẫn tám tên thuộc hạ tới trước mặt Tống Sính Đình.

Khóe miệng anh ta hơi cong lên, giơ tay ra làm động tác mời: “Chào Tống tiểu thư, tôi là thuộc hạ của Thất thiếu Kiều gia – Lục Bưu, Thất thiếu của chúng tôi mời cô tới khách sạn Uyên Giang dự tiệc, mời cô lên xe.”

Tống Sính Đình nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không quên biết Thất thiếu của các người, càng không có hứng thú tham gia buổi tiệc của anh ta, mời các người về cho.”

Lục Bưu nói: “Tống tiểu thư không quen biết Thất thiếu của chúng tôi, cũng phải biết Kiều gia ở Kinh thành chứ.”

Kiều gia ở Kinh thành!

Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng đều kinh ngạc ra mặt.

Kiều gia ở Kinh thành không phải là hào môn bình thường.

Đặc biệt là mười năm về trước khi Kiều lão chưa về hưu, có thể thường xuyên nhìn tháy Kiều lão trên tin tức.

Hiện giờ mặc dù Kiều lão đã về hưu, nhưng đồ đệ của ông ta ở khắp cả nước, con cháu Kiều gia là nhân tài không kể hết, Kiều gia vẫn là người khổng lồ ở Hoa Hạ.

Lục Bưu nhìn thấy vẻ mặt chắn động của Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng thì âm thầm đắc ý.

Anh ta lại lần nữa giơ tay ra mời: “Tống tiểu thư, Thất thiếu nhà chúng tôi mời cô, mời cô lên xe.”

Tống Sính Đình sực tỉnh từ trong cơn chấn động, cô vẫn khéo léo từ chối mà nói: “Xin lỗi, tôi và chồng tôi có hẹn cùng đi ăn, không tham gia buỏi tiệc của Kiều thiếu gia được, nhờ anh quay về xin lỗi Kiều thiếu gia giúp tôi một tiếng.”

Lục Bưu nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tống Sính Đình, cười gằn nói: “Sợ là không được đâu, không có người phụ nữ nào mà Thất thiếu của chúng tôi không mời ni.”

“Hơn nữa nếu cô muốn xin lỗi Thất thiều, thì nên tự mình tới.”

Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nghe vậy, sắc mặt đều hơi thay đồi.

Tống Sính Đình nói nhờ Lục Bưu xin lỗi một tiếng, chẳng qua chỉ là khách sáo nói vậy mà thôi.

Không ngờ Lục Bưu thật sự cho rằng cô có lỗi, bảo cô tự tới xin lỗi!

Mặt khác, Lục Bưu nói không có người phụ nữ nào Thất thiếu không mời nỗi, khiến Tống Sính Đình cảm thấy khó chịu. Thế này đâu phải là mời tới dự tiệc, là ép người khác tới tham gia Hồng Môn Yến mới phải!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình lạnh đi, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi và chồng tôi có hẹn cùng ra ngoài ăn cơm, không rảnh tham gia buổi tiệc của thiếu gia nhà anh.”

Lục Bưu cười gần: “Sợ là chuyện này không thể theo ý của cô được.”

Nói rồi!

Lục Bưu tự mình ra tay, đánh về phía Tần Phượng Hoàng với tốc độ rất nhanh.

Tần Phượng Hoàng thét lên một tiếng rồi xông vào chiến đấu cùng Lục Bưu.

Nhưng Lục Bưu là thuộc hạ th4n tín của Kiều Lương, xuất thân quân nhân, từng là binh lính dưới trướng Kiều lão, thực lực rất cao.

Tần Phượng Hoàng nhanh chóng bị Lục Bưu liên tiếp đánh lui lại phía sau, đỡ trái đỡ phải, ngàn cân treo sợi tóc.

Lục Bưu dùng ba quyền phá vỡ phòng thủ của Tần Phượng Hoàng, tạo thành sơ hở ngay trước ngực Tần Phượng Hoàng.

Anh ta nhanh như chớp đá một cước về phía Tần Phượng Hoàng, xấu xa bật cười: “Con đàn bà xấu xa, gục đi!”

Một cước này mạnh như vó ngựa, nhanh như chớp.

Tần Phượng Hoàng không tránh kịp, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng còn nảy ra cảm giác bắt lực, thầm nghĩ xong rồi.

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên một bóng người vững chắc xuất hiện bên cạnh cô.

Bóng người vững chắc này là Trần Ninh!

Trần Ninh giơ tay, bất được mắt cá chân Lục Bưu, đỡ được cú đá của anh ta, khiến Lục Bưu phải dừng chân.

Tần Phượng Hoàng kích động thót lên: “Trần tiên sinh!”

Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh cũng không nhịn được mà mừng rỡ gọi: “Chồng!”

Thì ra, vừa rồi khi Lục Bưu và Tần Phượng Hoàng bắt đầu đánh nhau, Trần Ninh và Điển Chử đã lái xe tới nơi rồi.

Nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt ở chỗ cuộc chiến của Lục Bưu và Tần Phượng Hoàng, không ai để ý tới Trần Ninh và Điển Chử.

Trần Ninh nhìn thấy Tàn Phượng Hoàng không ứng phó được, liền ra tay.

Một cái chân của Lục Bưu bị Trần Ninh giữ chặt mắt cá, anh ta vừa tức tối vừa hoảng hốt, quát lên: “Thằng ranh này ở đâu ra thế, muốn chết à?”

Nói xong, anh nhảy lên, cái chân còn lại nhanh như chớp đá về phía mặt của Trần Ninh.

Nhưng chân của anh ta vẫn chưa tới gần.

Trần Ninh đã thuận tay bắt được!

Hựt Cơ thể nặng hơn 80kg của Lục Bưu cứ thế bị Trần Ninh dễ dàng ném đi.

Lục Bưu bị ném ra ngoài, rầm một tiếng đập vào kính chắn gió ở đầu chiếc Maybach, khiến kính chắn gió lún vào, trên mặt kính còn xuất hiện vết nứt dày như mạng nhện.

“Lục gia!”

“Lục gia ngài không sao chứ?”

Mấy tên thuộc hạ của Lục Bưu cuồng quýt chạy tới đỡ Lục Bưu.

Nhưng anh ta lại đẩy mọi người ra, tự mình đứng lên.

Anh ta quệt tay lau vết máu ở khóe miệng, tức tối và hoảng sợ nhìn Trần Ninh: “Mày chính là Trần Ninh sao, bọn tao là người Kiều gia, mày dám động vào tao?”

Trần Ninh lạnh lùng mỉm cười nói: “Tôi không chỉ dám động vào anh, mà còn dám giết anh nữa đấy, anh có tin không?”

Lục Bưu giận dữ bật cười: “Giết tao? Tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày trước!”

Nói xong anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới chỗ Trần Ninh như một con hỗ lớn. Tay phải mạnh mẽ nhắm về phía trái tim Trần Ninh như trảo hỗ.

Từ nhỏ anh ta đã luyện Hỗ trảo công, mài giữa trong quân đội nhiều năm, thực lực rất cao.

Nếu một Hồ trảo này của anh ta đánh trúng, có thể móc trái tìm Trần Ninh ra.

Trần Ninh giơ tay, bắt được tay của Lục Bưu.

Đôi mắt Lục Bưu trợn to, vẻ mặt không thể tin nỗi.

Rắc!

Trần Ninh cứ thế bẻ gãy tay của Lục Bưu!

AI Lục Bưu không nhịn được mà hét thảm.

Nhưng tiếng hét của anh ta vừa vang lên.

Tay phải của Trần Ninh đã nắm thành quyền nhắm thẳng vào mặt anh ta.

Rằm!

Nắm đấm của Trần Ninh giống như một cái búa đập đá khổng lò, lại giống như một cái rìu đốn của, mạnh mẽ đánh vào mặt Lục Bưu.

Mặt Lục Bưu lõm sâu xuống, tiếng hét thảm của anh ta đột nhiên im bặt.

cả người anh ta giống như một cây đại thụ bị chặt, ào ào ngã xuống.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Đặc biệt là mấy tên thuộc hạ của Lục Bưu, sợ tới hồn bay phách lạc.

Lục Bưu giỏi như vậy, mà gặp phải Trần Ninh lại chẳng có sức chống cự, còn bị Trần Ninh một quyền đánh gục.

Thực lực của Trần Ninh này cũng quá khủng khiếp rồi!

Trần Ninh nhìn máy tên thuộc hạ của Lục Bưu, lạnh lùng nói: “Đem con chó chết này cút đi.”

“Còn nữa, nói cho Kiều Lương, anh ta làm tôi hoàn toàn tức giận rồi, bảo anh ta cứ chờ chết đi!”

Mấy tên thuộc hạ của Lục Bưu như thể nhận được đại xá, đem thi thể của Lục Bưu theo chật vật chạy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.