Âu Hân nhéo nhéo mi tâm nhìn Vương Kì Hạo đang đi tới .
Cái gì mà " vợ ơi , anh tới giúp em đây " ? Ai thèm làm vợ anh ta ? Ai cần anh ta giúp ?
Cô vốn không cần anh ra tay cũng đã giải quyết được rồi , tự nhiên ở đâu đi ra , giúp với chả không .
Vương Kì Hạo đã tới trước mặt cô , trên mặt là nụ cười nhưng Âu Hân vẫn cảm nhận được một tầng dày sát khí từ anh toả ra . Cô rùng mình , cố gắng bình tĩnh để đối mặt với anh , trong đầu cố nhớ lại những việc " xấu xa " mà anh làm . Nghĩ đến đấy khí tức cô lại trào nên . Cô bực tức gắt lên :
- Ha , Vương Kì Hạo , ai cần anh giúp chứ ? Không phải anh vừa nhìn thấy người đã sợ chạy mất dạng rồi sao ?
- Có sao ?!
Thanh âm lạnh lùng như băng Bắc cực của anh trả lời cô . Cô cười như không rồi khẽ nâng mắt nhìn anh .
- Tôi sắp giải quyết người xong rồi , đâu cần anh giúp .
- Tôi có nói là giúp em giải quyết người sao ?
Âu Hân hơi ngạc nhiên nhìn anh .
Không phải giúp giải quyết người vậy giúp gì ?
Chẳng lẽ là giúp người bắt cô ?
Loại , loại ....
Nếu giúp người bắt cô vậy sao anh ta lại bắn Y làm gì ?
- Tôi thấy em xé váy hơi vất vả , nên tới đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/2165702/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.