Tô Tịch Nhan hoảng đến bức bách:
"Không có, em thật sự không có mà, nãi nãi đến cùng em mỗi ngày ở bên nhau, em thực sự quên ngày kinh nguyệt của chính mình từ lúc nào mà không có tới,nên,nên......"
Lục Sính nhìn cô ha một tiếng:
"Tốt nhất là nên giống như em giải thích như vậy, nếu là bị anh phát hiện mặt khác của sự tình, em xem anh như thế nào thu thập em!"
Nghe xong hắn nói, Tô Tịch Nhan trong lòng cũng sinh khí.
Lục Sính đẩy mạnh cửa mà đi ra ngoài.
Nhìn tờ giấy báo cáo các hoạt động mà cấp dưới giám thị cô, Lục Sính xem qua báo cáo rồi híp híp mắt.
Mặt chữ viết Tô Tịch Nhan đích xác là thành thành thật thật, cũng không làm có trò, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy không quá thích hợp.
Nhớ lại mụ nội nó những lời ban nãy cô bày tỏ với mình, hắn nhíu mày một cái.
Giống như thật minh bạch cô nơi nào khác thường.
Lục Sính thở dài: "Nha đầu này!!"
Khó được chủ động một hồi, không ngờ lại nháo ra mạng người.
Khi hắn trở về, Tô Tịch Nhan đã ngủ rồi, lông mày nhíu chặt lại.
Ngủ không yên ổn, Lục Sính dịu dàng vỗ vỗ cô: "Ngủ đi, anh ở đây bồi em!"
Tô Tịch Nhan mơ một giấc mộng, trong mộng cô bị Lục Sính đuổi giết!
Đột nhiên mở bừng mắt, một đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lục Sính đang xem sách, Tô Tịch Nhan bò đến: "Lục Sính, anh sẽ không giết em đúng hay không?"
"Em đem anh chọc nóng nảy đi, em nói anh có thể hay không giết chết em?"
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/504099/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.