Trương Mẫn thấy tình hình không ổn liền đứng ngồi không yên, còn Dương Thư Phàm thì luôn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn cô.
Không đến một hồi, Lục Hạo đã ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng rời khỏi phòng, theo sau những người khác cũng lục tục đi theo.
Cô thì đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm má Vương đang vội vàng mặc quần áo, thấy cô nhìn qua bà liền vội vàng quỳ xuống.
"Má Vương ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên đi, ta là không biết đại ca đối với ngươi có loại tâm tư như thế, nếu là biết, ta đã sớm thành toàn cho các người rồi!"
Má Vương nghẹn lời, muốn nói mọi chuyện không phải như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Đến nỗi chuyện mình bị đập vào gáy, cũng không dám đề cập đến, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà coi như chuyện gì cũng không phát sinh qua.
"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, từ giờ ngươi chính là tứ di thái."
Cô đem bà ta khách khách khí khí mời ra khỏi phòng, lúc cửa đóng lại, liền đem hết thảy đồ đạc trên giường túm lại thảy xuống đất, kiểm tra cẩn thận mấy lần rồi mới lên giường nằm.
Đây là cô ngại bọn họ dơ, cảm thấy bọn họ rất ghê tởm.
Ngày kế tiếp, thấy Trương Mẫn không nói lời nào về chuyện hôm qua, cô liền ôm hài tử đi qua.
Cô đây là muốn thảo luận việc cấp cho má Vương một cái danh phận, dù sao đây cũng là người hầu hạ của cô, nếu không cho bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377952/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.