Lục Sính hừ nhẹ một tiếng rồi bước nhanh rời đi, Lục Dũng Đường bị tức đến phải cười lạnh một cái:
"Cái thằng nhãi ranh này, quá là vô pháp vô thiên rồi."
Vào đêm, Lục Sính ghé qua Tô Giới một chút rồi đứng xa xa mà nhìn hai mẹ con cô chơi đùa, bỗng thấy Trình Lệ nâng tay đỡ lấy vai cô mà dìu vào trong, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày mà thầm nghĩ: Nha đầu này có phải là sinh bệnh rồi không?
Nhưng mà người hắn phái đến theo dõi cô không có báo cáo về chuyện này a?
Hắn lại tiếp tục nấp ở một bên mà rình mò, thấy cô che miệng chạy tới một bên ngồi xổm xuống mà nôn mửa, hắn híp híp mắt mà nhìn chằm chằm.
"Tịch Nhan, em không có việc gì chứ?"
Tô Tịch Nhan lắc lắc đầu, rồi sờ sờ bụng mình:
"Không có việc gì đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi."
Trình Lệ nga một tiếng rồi nói:
"Hay là em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, để chị bồi Nha Nha chơi cũng được."
Tô Tịch Nhan hình như rất khó chịu mà gật gật đầu rồi đi trở về. Cô nằm nghỉ một hồi thì cũng cảm thấy khá hơn nhiều, nên muốn đứng dậy uống chút nước nhưng không đến một hồi thì lại ói ra.
Cô cảm thấy cái đứa nhỏ này chắc là muốn đem cô lăn lộn đến hỏng mất thôi, ăn cái gì cũng ói ra hết, ói không ra liền nôn khan một trận.
Cô hữu khí vô lực mà từ phòng tắm đi ra, thấy Trình Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377865/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.