Trình Lệ thực sự là một cô gái rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà cô ấy cũng không nề hà mà còn rất tận tình quan tâm, chiếu cố đến. Hơn nữa còn đối xử với hai mẹ cô tốt đến không còn lời nào để nói, chuyện gì cũng nghĩ cho mẹ con cô.
Tô Cảnh Hành lúc ăn cơm thì thường nhìn nhìn Trình Lệ, cô thấy bọn họ như thế thì trong lòng rất vui vẻ mà muốn cười to ra tiếng.
Trình Lệ bị Tô Cảnh Hành nhìn chằm chằm mà có chút thẹn thùng, không được tự nhiên nên cúi đầu thật thấp . Ăn cơm xong Nhị ca cô liền đi làm, còn Trình Lệ thì ở lại thu thập phòng bếp một phen rồi cũng đi đến trường dạy học.
Buổi tối Trình Lệ ăn cơm xong thì quay về phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc nằm lên giường tâm tình cũng có chút khẩn trương. Lăn qua lộn lại mãi nhưng vẫn ngủ không được, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cô tưởng là Tô Cảnh Hành, nhưng quay lại nhìn thì thấy là Nha Nha.
Nha Nha nhanh nhẹn mà leo lên giường, Trình Lệ nhịn không được vỗ vỗ mông nhỏ của con bé mà cười đùa :
"Giờ này sao còn không ngủ mà chạy qua đây tìm mợ vậy?"
"Con nhớ mợ nga!"
"Cái miệng nhỏ này là mới ăn mật hay sao mà nói chuyện ngọt ngào thế!"
Nha Nha nghe thế thì cười càng thêm ngọt ngào, Trình Lệ cũng ngồi chơi cùng con bé một hồi. Khi Tô Cảnh Hành trở về, Nha Nha đã ngủ được một lúc.
Trình Lệ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377862/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.