Sau lần bắt gặp ấy, hai người ít gặp nhau hẳn.
Đàm Tiểu Châu nằm trong phòng, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào.
Hôm ấy…
Ba mẹ cô không nghe lời giải thích mà bắt Đàm Tiểu Châu về nhà một chuyến.
Trong phòng riêng, không ai biết ba người nói chuyện gì.
“Tiểu Châu con mau tránh xa Thẩm Mặc Kiêu ra đi, mẹ có nghe Như Khả nói hết rồi”
Thì ra một lời giải thích ba mẹ cô cũng không nghe là vì lý do này. Cô ta đã gieo rắc dã tâm gì vào ba mẹ cô rồi?
“Mẹ xin con, đừng về phá hỏng hạnh phúc của em họ con”
Phá hỏng? Đàm Tiểu Châu cô đã làm gì chứ? Thì ra ba mẹ cô đến gặp cô là vì chuyện này ư?
Đường Nhu Tịch cầm tay cô năn nỉ.
“Coi như đây là hành động con báo hiếu ba mẹ được không? Buông tha thằng bé đi con”
Thì ra đây là những gì Đàm Như Khả nói. Ả ta nói cô không khác gì tiểu tam, xen vào chuyện tình cảm của người khác cả!
“Mẹ à, báo hiếu nói đơn giản như vậy được ư? Suốt thời gian qua hai người có từng coi con là con gái không?”
“Mày…”
Đàm Quân trong cơn nóng giận không biết thương tiếc đánh cô sứt cả môi.
Máu tan trong khóe miệng, tanh thật! Nhưng sao cô lại thấy đắng thế này?
Thì ra cô chỉ là con nuôi thôi sao có tiếng nói như người thân ruột thịt được.
Mọi lời giải thích từ cô, ba mẹ không tin thì ai tin được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-deo-bam-hau-phuong-doi-ngai/2966488/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.