Bạch Ngôn Hạo kéo theo Mạc Văn Kỳ đến một sườn núi, trăng trên cao mờ nhạt, cảnh vật xung quanh không rõ lắm, chỉ thấy mờ mờ ở khoảng cách gần.
Một người cầm súng, một người e sợ, giằng co đến tận sườn núi, Mạc Văn Kỳ càng lúc càng sợ hãi, ông ta từ hù doạ chuyển sang van xin, “Bạch chỉ huy, cậu đừng có liều lĩnh, có gì từ từ nói, chúng ta dù sao cũng là đồng đội, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Bạch Ngôn Hạo cười lạnh, ônh ta sợ rồi sao? Vậy thì lúc ra tay bắt cóc cô gái của anh, sao không sợ! Ra tay bắn chết Thiên Tuân, sao không sợ! Bây giờ lại sợ!
“Ông yên tâm đi, tôi không giết ông vội đâu, tôi còn muốn ông sống sót mà về thăm thằng con trai tàn phế của ông nữa chứ.” Bạch Ngôn Hạo hờ hững nói, trạng thái anh lúc này không khác một kẻ điên.
Ngay lúc này, ánh đèn pha ô tô rọi chiếu đến chỗ hai người đang giằng co, đám người đi theo Mạc Văn Kỳ lúc này cũng tới kịp, bọn chúng có bốn người, mắt thấy ông chủ của mình sắp không xong, đám người vội vàng chạy tới, trong tay bọn họ cũng có súng.
“Họ Bạch kia, mau bỏ súng xuống, mày nghĩ một họng súng có thể lấn át bốn họng súng sao?” Tên đàn ông có vị trí cao nhất trong đám lên tiếng hù doạ Bạch Ngôn Hạo.
Bạch Ngôn Hạo nheo mắt nhìn về phía hắn, anh cười vang, ha ha ha, “Bỏ súng, mày bị ngáo à, mày nghĩ tao là trẻ lên ba sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-dai-nhan-cua-nang-tong/3055091/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.