Đáng tiếc nhất của đời người, chính là dễ dàng vứt bỏ thứ không nên vứt bỏ, lại cố chấp giữ lấy thứ không nên giữ."
_______________________
Nếu như không về nữa, có phải ngay cả nơi này trông như thế nào đều sẽ nhanh chóng quên mất hay không?
Lục Tự Quang đi trên ngã tư đường quen thuộc, cảm thấy vô cùng kiên định.
Cùng là mùa đông, nhưng mùa đông ở phương Nam dù sao cũng ấm hơn nhiều. Dù rằng lá cây ngô đồng nước Pháp đã rụng sạch rồi, cành khô trơ trọi.
Kỳ thật, vào khoảnh khắc phi cơ cất cánh, Lục Tự Quang có chút hoảng hốt.
Cậu không biết ý nghĩa trở về lần này là gì. Là vì miễn cưỡng tươi cười đi tham dự hôn lễ của Cố An sao? Hay là, vì chờ đợi cuộc hẹn trong điện kia? Lại hoặc là, cậu chỉ muốn trở về xem chút thôi.
Cậu không rõ người đàn ông kia vì sao đột nhiên phải đi Luân Đôn.
Lúc đang lững thững đi dạo qua cửa tiệm cắt tóc cũ hồi xưa, Lục Tự Quang do dự một chút, liền đẩy cửa mà vào.
Cô gái ra chào đón tươi cười, "Xin chào quý khách. Anh cắt tóc sao?"
"A, tôi tìm Cố An Khang."
Vừa nghe thấy không phải là đến để tiêu tiền, khuôn mặt cô gái lập túc rũ xuống, "Ah anh ấy a, anh ấy không ở đây."
"Vậy anh ta đâu?"
"Không biết."
"...... Cám ơn."
Không thể có được bất kì tin tức nào.
Từ mồng một đến mồng bảy đầu năm tổng cộng bảy ngày.
Cậu chỉ có thời gian hai ngày. Sau đó, sẽ lập tức bay về.
Hôn lễ của Cố An, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354300/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.