Tôi ở Luân Đôn không có sương mù, nhớ đến em."
____________________
Đó là một tháng cuối cùng ở Luân Đôn.
Sương mù cũng không còn dày đặc nữa, nhưng mà những kiến trúc phức tạp thời Trung cổ dường như có thể xé mở cả bầu trời, vẫn là những góc cạnh rõ ràng như cũ.
Không trung là một màu lam khói, ánh mặt trời cũng không chiếu rọi. Đường phố bị tuyết trắng xóa bao phủ, nhìn qua lạnh lẽo như không có sự sống.
Người đi đường không nhiều lắm, phần lớn là miệt mài trong gió tuyết lặng lẽ mà đi. Trên đường tràn ngập những dấu vết bánh xe lưu lại của những chiếc ô tô kiểu cổ.
Lẻ loi một mình đi đến quốc gia này, thành phố này, chính là một loại xúc động. Cũng chính là ôm một quyết tâm nghiêm túc mà lại có chút buồn cười, đi tới Luân Đôn.
Nhớ lại mới từ sân bay Heathrow (1) đi ra, nhìn thấy tàu tốc hành Heathrow Express (2) 22 bảng Anh mà ngần ngại. Cuối cùng lựa chọn lên tàu điện ngầm.
Ngôn ngữ, phòng ở, việc làm parttime, vv...này đều là vấn đề. Mới đầu, hắn nóng nảy cả ngày đem "CMN" làm câu cửa miệng, dù vậy, vẫn không có người nào có thể hiểu, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Sau đó rốt cục tìm được công việc ở một cửa tiệm làm tóc không tính là nhỏ. Bắt đầu làm từ cơ bản nhất, sau đó mới làm phụ cắt tóc. Trừ việc đó ra, để kiếm tiền sinh hoạt, còn phải làm thêm ở quán ăn. Bởi vì tính khí không tốt của hắn, từng bị đuổi việc mấy lần. Nhưng cái tính thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354299/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.