Một y tá ở bên vội vàng đỡ Ninh Mông dậy.
Tần Thánh biết mình đụng vào người, hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu, nhìn Ninh Mông một chút, biểu lộ mang theo vài phần bực bội, cau mày, nói một câu: Thật xin lỗi!"
Liền miễn cưỡng vươn tay, lấy một ít tiền, ném cho Ninh Mông: "Đây là tiền thuốc men."
Ninh Mông không có tiếp, Tần Thánh nhíu lông mày nhìn cô một chút, thế nhưng trong mắt nhất quán bình thản, thậm chí còn mang theo vài phần phiền chán, đem tiền nhét vào trong tay Ninh Mông, nói với y tá: "Hỗ trợ cho tiểu thư này kiểm tra một chút."
Liền vội vội vàng vàng rời đi.
Tần Thánh rõ ràng nhìn thấy Ninh Mông.
Tuy nhiên lại xem cô như người xa lạ.
Ninh Mông rõ ràng từ trong mắt Tần Thánh thấy được chữ không quen biết.
Thì ra, anh vẫn không có nhớ kỹ cô là ai.
Cổ tay Ninh Mông gãy xương, không cảm giác đau đớn chút nào.
Cô nhìn bóng lưng Tần Thánh, đột nhiên lã chã rơi lệ.
Cô đều vì anh mang bầu một đứa con, không biết đây là lần thứ mấy gặp mặt, cô và anh đều nhìn nhau nửa ngày, anh lại đều không nhận ra cô.
Đây cũng là cha của đứa bé trong bụng cô.
Nhìn như vô ý, lại hữu tâm như thế.
Như vậy, như vậy, mâu thuẫn.
************** **
Cấp cứu khoảng chừng sáu giờ.
Ông nội Tịch Giản Cận, Tịch Thư Ca, Tô San, người của tập đoàn Bạc Đế, đều giữ ở ngoài cửa, yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218395/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.