Một chút cũng không thể xứng với con của mình!
Nếu quả thật con cô vẫn chưa tỉnh lại rồi, nói như vậy, Tịch gia, hoàn toàn xong đời... . . . Tương lai của cô cũng xong đời... . . .
Mỗi phụ nữ, không ai qua được bi ai của bà đi.
Cái gọi là sự hòa thuận, cái gọi là gia đình, cái gọi là tình yêu, cũng chỉ là cái gọi là, đều là giả dối, người đàn ông cả ngày lẫn đêm cùng mình ngủ ở chung một chỗ, trong đầu, nhớ kỹ một người phụ nữ khác, cho dù năm đó bị thôi miên, cứng rắn cướp lấy trí nhớ, tuy nhiên bởi vì quá mức yêu, vẫn dần dần từng giọt từng giọt nhớ lại.
Cho dù ông ấy không nói, nhưng không có nghĩa là bà không biết.
Bạc Sủng Nhi ngẩn người, Tô Sab vẫn đối với mình rất dịu dàng thương yêu, trong lúc bất chợt chỉ trích mình như vậy, khiến cho thần sắc của cô cũng theo đó khẩn trương lên, cô cắn cắn môi dưới, mới mở miệng gọi một tiếng: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy... . . . Con biết lúc ấy là lỗi của con, nhưng là con vẫn đều thay đổi, con so với mẹ càng hy vọng, Tịch anh ấy không có chuyện gì!"
"Cô rời khỏi nó, rời đi thật xa, là nó an toàn nhất rồi, cô chính là một tay đao phủ, đao phủ giết con của tôi!"
Tô San phá vỡ sựđoan trang hữu lễ, nói chuyện cực kỳ hà khắc, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng trận trận đâm đau .
Là cô làm hại Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218375/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.