"Là, các người cũng có thể không so đo, các người cũng có thể không cần , nhưng là nó là của tôi, là thịt trên người của tôi rơi xuống, là tôi hoài thai tháng mười tân tân khổ khổ sinh ra! Tôi có thể không cần sao? Con tôi hiện tại sống chế không rõ, có thể tỉnh không cũng không biết, anh còn không cho phép tôi tức giận sao?"
Tô San hô hô, nước mắt rơi xuống, bà đẩy ra Tịch Thư Ca, cũng ngăn không được tiếng khóc của mình.
Bà từng bước từng bước đi tới trước mặt Bạc Sủng Nhi, nhìn Bạc Sủng Nhi, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Bạc Sủng Nhi mất đi con, cảm nhận được giờ khắc này rốt cuộc đáy lòng Tô San đau bao nhiêu, lòng cô suy nghĩ đều là Tịch Giản Cận có thể tỉnh lại hay không, căn bản không có tâm tư cùng Tô San tranh luận những thứ này, hơn nữa cô cũng không muốn tranh luận.
Cô làm cho mình bình tĩnh lại, gằn từng chữ, cực kỳ nhu trì nói: "Con biết trong lòng mẹ không thoải mái, con cũng không thoải mái, con từng mất đi con của mình, con hiểu bây giờ đáy lòng mẹ khó chịu bao nhiêu, nhưng là mẹ phải tin tưởng con, con thật sự thích Tịch, con so với mẹ còn khó hơn chịu, con gả cho Tịch cũng không đến một năm, nếu là anh ấy thật đã xảy ra chuyện, mẹ biết con chính là quả phụ, con cũng không tốt chỗ nào... . . . Cho nên, chúng ta cũng không nên tức giận, chúng ta cùng nhau an tĩnh lại, chờ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218374/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.