Bạc Sủng Nhi cầm ngược tay Dịch Hỉ Hoan, nhìn ánh mắt Dịch Hỉ Hoan, miễn miễn cường cường cười cười.
"Sủng Nhi, có phải chị mệt chết rồi hay không? " Dịch Hỉ Hoan lo lắng hỏi: "Chị có muốn nghỉ ngơi hay không, em giúp chị nhìn Tịch Giản Cận đợi anh ấy tỉnh nhé?"
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, cực kỳ chăm chú nhìn Dịch Hỉ Hoan nói: "Mệt mỏi, thật mệt chết đi."
Cô mệt mỏi, cũng không phải là chỉ chính mình một ngày một đêm không ngủ không nghỉ nên mệt mỏi, cô mệt mỏi là vì cứng rắn kiên trì như vậy, thật mệt chết đi.
Dịch Hỉ Hoan lập tức khẩn trương lên, quay đầu, hướng về phía Dịch Thiển nói: "Anh ơi, anh mang theo Sủng Nhi về nhà nghỉ ngơi được không? Em ở chỗ này coi chừng dùm!"
"Chẳng qua, không có quan hệ... . . . Dù sao cũng đã mệt mỏi như vậy rồi, ước chừng tám năm, cũng cắn hàm răng, làm sao còn quan tâm mệt mỏi kế tiếp này? Cũng đã vô phương rồi... . . ."
Người nào làm cho mình yêu như thế?
Người nào làm cho mình chấp nhất yêu một người như thế?
Luôn là phải trả giá thật nhiều.
Dịch Hỉ Hoan không hiểu hàm nghĩa ẩn sâu trong lời nói của Bạc Sủng Nhi, chỉ cho là Bạc Sủng Nhi mệt mỏi, vội vội vàng vàng lắc đầu nói: "Không được, chị nhất định phải nghỉ ngơi, mệt mỏi cần nghỉ ngơi, tại sao có thể cố chống đỡ? Không thể đợi đến khi anh ấy vẫn chưa có tỉnh lại, chị đã ngã bệnh, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218370/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.