Dịch Thiển thật ra thì vẫn rất ít nói, từ nhỏ mới ra đời, ba tuổi mới nói câu nói đầu tiên, hơn tình cảnh nữa Bạc Sủng Nhi giờ khắc này, cũng không thích hợp để phụng bồi cô nói chuyện phiếm, lẳng lặng phụng bồi cô ngồi, có lẽ sẽ để cho đáy lòng của cô dễ chịu chút ít.
"Hiện tại hẳn là bình tĩnh không ít đi? " một hồi lâu, Dịch Thiển chỉ nói một câu như vậy.
Bạc Sủng Nhi gật đầu, nghiêng đầu, nhìn Dịch Thiển vẫn hướng dưới lầu nhìn, đáy lòng cô hiểu được Dịch Thiển đang đợi người nào, liền khẽ giơ môi lên nói: "Có lúc, em thật rất hâm mộ Hoan Hỉ, cũng rất muốn làm cô ấy."
Dịch Thiển không lên tiếng, chẳng qua là yên lặng nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi chậm rãi quay đầu, đáy mắt mang theo tia sáng nhàn nhạt, một hồi lâu, mới xinh đẹp cười cười, lên tiếng: "Ngô... . . . Chẳng qua là, anh vẫn định làm như vậy sao? Hoan Hỉ sắp tốt nghiệp đại học rồi, em nhớ được anh nói, đợi lúc cô ấy tốt nghiệp, sẽ cưới cô ấy làm vợ... . . ."
Dịch Thiển cong môi, nhàn nhạt cười cười, thong thả ung dung mở miệng: "Ừ... . . . Nhanh!"
"Anh chắc chắc như vậy, cô ấy chịu gả cho anh sao? Các snh người nào cũng không có hướng về phía ai nói thích, giống như là anh em ruột, có lẽ đáy lòng thích, cũng không đem anh làm như... . . . Người yêu! " Bạc Sủng Nhi dễ dàng nói.
"Anh sẽ trở thành người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218368/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.