Nghe thấy thanh âm như thế, động tác của Hách Liên Dung chậm một chút, sau đó mới xốc màn xe lên, nhìn Vị Thiếu Quân mang theo vẻ mặt khó chịu đứng ở cách đó không xa, chính là hướng Vị Thiếu Dương ồn ào. Ở bênngười hắn, Nghiêm Yên cầm hai con diều thật dài, cười khẽ, “Thả nhiềunăm như vậy, hiện tới mới nhớ tới việc oán giận, lúc trước nói hàng nămphải theo giúp muội phóng con diều lại không biết là ai.”Vị Thiếu Dương cười nói: “Đáng thươngnhất là ta, rõ ràng là người ta đáp ứng muội, lại hàng năm cứng rắn lôikéo ta tiếp khách.”Nghiêm Yên hướng Vị Thiếu Dương cau mũi, “Vậy ca hiện tại trở về đi, muội còn không hiếm lạ đâu!”Nghiêm Yên hoạt bát sáng sủa như vậycùng với tiểu thư ngoan ngoãn trong ấn tượng của Hách Liên Dung khácnhau một trời một vực, Vị Thiếu Dương cũng có vẻ vô cùng thả lỏng, không giống như ngày thường thường xuyên toàn thân căng thẳng, liền ngay cảVị Thiếu Quân, trong thần sắc đều mang theo vài phần tự tại thản nhiên,này đại khái chính là một loại ăn ý khác biệt của thanh mai trúc mã.Hách Liên Dung cảm thấy chính mình đến nhầm chỗ, loại không khí bìnhthản này là không cần một ngoại nhân như nàng đến phá vỡ.Hách Liên Dung vươn chân bước xuống đất cũng không phải, không bước xuống cũng không phải, xấu hổ a, cố tìnhlúc này Vị Thiếu Dương quay đầu, hướng xe ngựa bên này vẫy vẫy tay, “Nhị tẩu, bên này.”Vị Thiếu Quân cùng Nghiêm Yên lập tứcđưa ánh mắt lại đây, nhìn thần sắc kinh ngạc của bọn họ, Hách Liên Dungkhông nói gì chỉ cười mỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018453/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.