Hách Liên Dung đứng lên, nhìn hai người từ xa tới gần, biết là không phải cố ý, ngay cả bước chân cũng đều cùng nhịp, lại nhìn thần sắc hai người, đều là dáng vẻ lơđãng, bất cần, như hai Vị Thiếu Quân. Hai người lại trao đổi ánh mắt,lại cùng làm ra vẻ nghiêm túc, biến thành hai Vị Thiếu Dương.Nghiêm Yên cười, đến gần hai người,vòng trước vòng sau nhìn nửa ngày, khẽ cắn môi dưới chỉ vào người bêntrái nói: “Đây là nhị biểu ca!”Hách Liên Dung đi đến cạnh Nghiêm Yên,nhìn kĩ hai người. Đại khái là thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, dáng ngườilại tương đương, nàng căn bản không phân biệt rõ ai với ai, lại khôngcam lòng tùy tiện chỉ ra và xác nhận, đột nhiên vươn tay đến, sờ soạnglên mặt người bên phải.Người nọ kinh ngạc định tránh đi, Hách Liên Dung cười nói: “Ta cũng đoán đây là Thiếu Dương.”Nàng vừa nói xong, Vị Thiếu Dương cườilớn, Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta đã nói rồi,chơi cái gì mà chơi, liếc mắt một cái người ta đã nhận ra, rõ nhàmchán.”Tâm tình Hách Liên Dung thoải mái hơncũng quên mất bản mặt hay trưng ra với Vị Thiếu Quân, khẽ cười nói:“Thật ra ta không phân biệt được, chính là biết nếu ta chạm tay đếnThiếu Dương nhất định sẽ trốn.”Đột nhiên vừa nói vừa cười làm cho VịThiếu Quân sửng sốt một chút, hắn dời ánh mắt, không quá tự nhiên đi vềchỗ hạ trại: “Ta cũng sẽ trốn a, ai biết ngươi có phải muốn đánh ta haykhông.”Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nghiêm Yên và Vị Thiếu Dương, Hách Liên Dung lại muốn đánh người, chẳng lẽ nàngthích đánh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018451/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.