Hách Liên Dung trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: “Không phải nói cả Vân Trữ thành đều nằm trong tay đại ca ngươi sao?”“Lão hổ cũng có lúc ngủ gật!” Tiễn KimBảo cũng không phải phải là người dễ dàng phủ nhận những gì mình nói: “Ở đâu mà chẳng có cạnh tranh? Hơn nữa bọn họ không chỉ cạnh tranh, thựcchất còn đấu đá hung hiểm, về nói với tên u hồn nhà ngươi sớm tìm chỗkhác đi, đừng tự gây thêm phiền toái.”“ Ta không muốn nói, ngươi để Hàn Sâm nói với hắn một tiếng là được.”Tiễn Kim Bảo bật cười: “ Một câu củangươi còn hơn mười câu của người ngoài, hiện tại ai chẳng biết từ saukhi ngươi cho tên u hồn kia vài cái tát trên đường, hắn liền thay đổibản thân làm việc lớn? Mấy cái người gì mà lão bà nhà Lý công tử, lãonương Phương gia đều muốn học chiêu này của ngươi đó.” (Lão bà= vợ, lãonương = bà)“Đó là…” Quên đi, Hách Liên Dung cũngkhông muốn giải thích nhiều, nếu không ép nàng đến mức không kiềm chếđược thì đâu đến nỗi nóng giận đánh người giữa đường giữa chợ? Nàng cònngại mất mặt nữa đây!“ Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, mẹchồng ta chờ lâu không thấy về lại sẽ lải nhải, ngươi đi tìm tên u hồnnhà ngươi đi, hình như cùng Hàn Sâm đến hồ, nhớ kĩ nha! Ngàn vạn lầnđừng để hắn đi ký khế ước!” Tiễn Kim Bảo vừa nói vừa bảo xa phu đánh xeđi cũng không buồn để tâm Hách Liên Dung nói cái gì liền phất tay tạmbiệt.Tiễn Kim Bảo đến rồi đi như gió, lúcnày Vị Đông Tuyết mới dám đến gần, nhìn theo hướng xe ngựa khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018413/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.