“Cái…. Cái gì…..” Vị Thiếu Quân còn rất đơn thuần, chờ Hách Liên Dung tới quát hắn, căn bản không nghĩ lại nghe tới cuộc nói chuyện này. Ngồi ở bên bàn ngân ngơ một lúc lâu, đôi môi giật giật, giống như phải mởmiệng phản bác, lại đem từng câu từng chữ Hách Liên Dung nói ra nhớ lạimột lần, chưa kịp nghĩ ra phải phản bác như thế nào.
Hách Liên Dung nói xong những lời kia, không thèm nhìn Vị Thiếu Quânlấy một cái, mặt không chút thay đổi đem ấm trà bằng đồng kia ném lêntrên bàn, bộ dáng mặc người xử lý, xoay người ra khỏi phòng.
Chưa thấy qua người nào thích tranh công như vậy! Cả ngày đem mấy chữ “Ta là ân nhân cứu mạng” dán trên miệng, là nhắc nhở bản thân, vẫn lànhắc nhở nàng? Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười hết sức phối hợp của nàngcũng chỉ vì cái gọi “ân cứu mạng” kia mà có? Nghĩ rằng cứu nàng, nàngliền không chút kháng cự đứng cạnh hắn cúi đầu khom lưng, mọi việc đềunghe theo? Đây là cái đạo lí khỉ gió gì!
Nàng không phủ nhận công lao cứu nàng của Vị Thiếu Quân, nhưng việcnày giống như một cái ngòi nổ, một cái ngòi nổ có thể khiến nàng bỏ quamột chút chuyện cũ. Mà nguyên nhân khiến cho Hách liên Dung thay đổithái độ căn bản là trong lúc nguy hiểm, nàng phát hiện ra Vị Thiếu Quâncũng không phải không có ưu điểm, cho nên, nàng nghĩ muốn cho đôi bênmột cơ hội có thể bình thường nói chuyện. Dù cho vô tình, nàng cùng VịThiếu Quân cũng phải đối mặt nhau cả đời, vô luận tương lai bọn họ nhưthế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018369/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.