Hách Liên Dung gật đầu cười rộ lên, Vị Thiếu Quân đối diện với ánh mắt của nàng cũng chẳng dám ho he bao biện câu nào nhưng cũng không có vẻ bối rối sốtruột che giấu, cũng không trợn mắt đe dọa với Tử Yên, từ đầu đến cuốiđều mang một bộ mặt mất hứng đau khổ xen lẫn gì đó như cam chịu.
Tử Yên đắc ý nói xong câu đó, tự nhận thấy mình đã phản kích thànhcông nhưng ngược lại vẫn thấy Hách Liên Dung giữ nguyên thái độ khoanthai chậm rãi, vẻ mặt như thể bảo nàng ta “nói tiếp đi”. Hách Liên Dungkhông nói lời nào, Tử Yên vì vậy không thể tiếp tục thi triển công lựcphá hoại của ả, nấn ná một lúc lại làm Phương đại thiếu thấy nàng ta quá mức không biết thân biết phận nên đành ra lệnh cho ả ta rời đi
Vốn dĩ là vậy, một nữ tử chốn ong bướm không có tư cách thưa chuyện cùng Hách Liên Dung chứ đừng nói đến thị uy.
Tử Yên cùng mấy nữ nhân kia không cam lòng những cũng phải rời đi,Hách Liên Dung lúc này mới lên tiếng cười nói với Phương đại thiếu: “Tacó vài món ăn sở trường, Phương thiếu gia nhất định phải nếm thử rồigiúp ta nhận xét xem sao.”
Phương đại thiếu cùng nhóm bạn đương nhiên nhiệt liệt hưởng ứng, tuybầu không khí vô cùng huyên náo vui vẻ nhưng Vị Thiếu Quân ngược lại vẫn không ho he hé răng nói một câu. Đùa à, Hách Liên Dung vừa làm bọn TửYên muối mặt rời đi, tỏ rõ thái độ không hoan nghênh còn có thể kháchsáo thân thiện với mấy tên này nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018286/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.