Không chỉ mấy người Phương đại thiếu cảm thấy phức tạp, Vị Thiếu Quân cũng nghi hoặc không thôi. Thật ra mà nói mấy kẻ này cũng không phải chuyên gia ẩm thực, bìnhthường sơn hào hải vị không biết ăn được bao nhiêu nhưng dựa vào món cơm rang trứng này cũng quá coi thường bọn họ đi. Có điều thịnh tình khoảnđãi của Hách Liên Dung khiến bọn họ không thể chối từ, ai biết mới ănmột miếng phải phun ra ngay, Phương đại thiếu lè lưỡi nói: “Tẩu tử, mặnquá!”
Hách Liên Dung nhà nhã ngồi xuống: “Nhàn? Các ngươi thường ngày không có việc gì làm, cũng có thể coi là những kẻ nhàn rỗi!” (Trong tiếngtrung mặn và nhàn phát âm giốnh nhau.)
-Không phải vậy, ta nói là cơm mặn quá!
Phương đại thiếu còn muốn phân bua nữa nhưng Mã thiếu gia bên cạnhvôi chọc hắn một cái, mấy tên còn lại cũng thức thời mà im lặng, trênmặt hiện rõ vẻ lúng túng xấu hổ.
Trương đại thiếu đứng dậy nói: “Tẩu tử, chúng ta đích thực là nhữngkẻ nhàn, còn Thiếu Quân xem ra là bề bộn công việc, chúng ta cũng khôngdám làm phiền nữa!”
Mấy tên còn lại cũng biết ý liền đứng lên, lúc này Phương đại thiếumới hiểu được thâm ý của Hách Liên Dung, cảm thấy vô cùng bất mãn: “Tẩutử, chị sai rồi, muốn đuổi chúng ta đi cứ nói thẳng một tiếng, cần gìphải phí công giở thủ đoạn như vậy! Vô duyên vô cớ lại… lãng phí thứcăn!”
Hách Liên Dung không nhịn được bật cười đáp lại: “Phương Thiếu Giakhông hổ danh là phú hộ lương thực, cũng hiểu rõ làm ra hạt gạo không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018283/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.