“Cái gì?” Hách Liên Dung cũng đi quanh chiêu bài kia hai vòng, “Thứ này có ý nghĩ kỷ niệm gì sao?”
Vị Thiếu Quân nâng tay gõ gõ chiêu bài kia, phát ra âm thanh “đang đang”thanh thúy, “Trung thúc, ta nhớ rõ trước đây chiều bài này cũng khôngphải được treo ở bên ngoài đi? Cho đến… cho đến khi cha ta qua đời đượctám năm, cũng chính là lúc trước khi ông nội ta qua đời, mới không ngừng mỗi ngày đều treo lên.”
Kỳ thật Trung thúc nói ba mươi năm mưagió cũng chỉ là thán từ, không phải thật sự là ba mươi năm thực tế,“Tiểu thiếu gia quên rồi sao? Khi lão gia còn trên đời, chiêu bài nàyvốn là bằng gỗ, tự nhiên phải cẩn thận bảo toàn, sau đó tiểu thiếu giatiếp quản Vị Tất Tri mới đổi thành đồng, tuy rằng gặp mưa gặp gió, lạisợ buổi tối bị người ta trộm mất, cho nên thiếu gia sau lại đem đổithành gỗ, tuy là gỗ, cũng là thiết gỗ trăm năm không mục, thế nhưng sovới đồng còn muốn nặng hơn, mỗi ngày đưa ra đưa vào quá phiền toái, chonên dần dần không mang ra nữa.”
Vị thiếu gật gật đầu, tay vuốt ve chiêu bài, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hách Liên Dung ngạc nhiên, “Này cưa nhiên bằng gỗ?”
Loại gỗ kia cứng rắn vô cùng, sờ vàolạnh lẽo, nàng còn tưởng rằng là sắt hay kim loại nào khác. Nhưng mà…loại chất liệu kỳ lạ này không phải so với đồng thau gì đó càng có giátrị sao? Sao lại không sợ mất?
Nhìn ra nghi hoặc của nàng, ThiếuQuân không khỏi bật cười, vỗ chiêu bài nói: “Chất gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018169/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.