(hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ, kinh ngạc… nhưng không nguy hiểm)
Đập vào măt là một khối bạch ngọc ôn nhuận, dài rộng đều đúng hai, vào tayôn hoạt (ấm áp+trơn mịn),oánh thủy lưu quang, Hách Liên Dung đời nàychưa từng gặp qua thứ nào đẹp như vậy, nhưng nàng lại lập tức đem thứ đó đặt lại trong hộp, đậy lại nắp hộp thật chặt.
Cho dù nàng khôngcó kiến thức về đồ cổ, cũng biết một chút thường thức, đồ vật này, nhấtđịnh không thích hợp xuất hiện tại nhân gian, giống như… rồng.
Phía trên bạch ngọc kia, điêu một con rồng sinh động linh hoạt uốn lượn, cuốn lại, tạo thành một con dấu.
Con dấu, nếu không có rồng mà nói, nó có lẽ có thể được xưng là một con dấu cực kỳ quý giá, nhưng bởi vì có con rồng kia, nó liền sửa lại danhxưng, gọi tỉ.
Ngọc tỉ, nàng hiện tại đang có một cái ngọc tỉ.
Hách Liên Dung biết ngọc tỉ nổi danh là Thuận Hòa, từ Tần rồi sau đó đượctruyền qua nhiều đời nên được gọi là “truyền quốc ngọc tỉ”, thẳng chođến khi triều Nguyên hình thành, Thuận Hòa bởi vì chiến loạn mà không rõ tung tích, vì thế hậu nhân liền không có truyền quốc ngọc tỉ, mà là donhững thứ khác tạo thành.
Hách Liên Dung không biết khối ngọc tỉtrên tay mình này có phải hay không có cùng ý nghĩa như truyền quốc ngọc tỉ, nàng chỉ biết, lần này thật sự nguy rồi.
Việc này còn cầnthương lượng với Vị Thiếu Dương sao? Căn bản không cần, nếu đây là thứmà Vị gia mới phát hiện, Vị gia còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-bat-luong/2018168/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.