Kiều Vân khẽ cúi đầu chào, cười nói: "Vậy thì vất vả cho các người rồi. Cáo từ !"
Sau nó nàng quay ngược ra, hướng về phía nhà hai mẹ con họ Thanh. Vận dụng ma lực hệ ám bao quanh thân thể, Kiều Vân hóa thành bóng ảnh màu đen, biến mất.
Tại nơi nàng đứng trước đó chấn động cực kì khủng bố, giờ trở thành một cái hố khổng lồ. Lão nhân gia Thanh Vân Triều, khuôn mặt hơi nhăn nhó, một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, nói: "Ả ta... Cao cấp... Paladin".
Tức thời tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình, năng lực cao như vậy, khó trách nãy giờ cảm thấy áp lực từ cường giả. Bảo sao Thanh Vân Triều không dám ra tay.
Một tiểu hài tử dáng người nhỏ nhắn, ước chừng sáu, bảy tuổi, đã là cao cấp Paladin. Không chừng là một vị cao nhân ẩn dật nào đó, thích dịch dung đi ngao du thiên hạ. Phải nói rằng, ma pháp sư cùng võ giả lão hóa chậm hơn, tuổi tác lớn hơn con người, tùy vào từng cảnh giới mà độ lão hóa, tuổi tác chênh lệch khác nhau.
Chẳng mấy chốc Kiều Vân đã về tới ngôi nhà tranh bên bìa rừng. Lớp dịch dung bên ngoài mặt của nàng đã mau chóng bị phi tang.
Nàng bước trong nhà, lúc này vị nương kia cùng Tiểu Nguyệt đã tỉnh từ lâu. Trên bàn có mấy món ăn dân dã bày sẵn, và ba người chuẩn bị ăn.
Phụ nhân mở miệng: "A Kiều Vân về đúng lúc lắm, chúng ta chuẩn bị ăn cơm, ngươi vào đi. Mà suốt từ sáng sớm đến giờ ngươi đi đâu thế" ?
Nàng đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/252873/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.