Nghe những lời khiêu khích của Kiều Vân, Thanh Vân Triều tức giận đến đỉnh điểm, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo. Nếp nhăn đã nhiều nay còn có cảm giác nhiều hơn, hàng mi trắng muốt động đậy. Trên người của hắn phát ra ma lực màu vàng quanh người, mái tóc bạc lóe lên.
Ma lực trên người Vân Triều chấn động rất mãnh liệt, hiển nhiên cấp bậc không thấp, ít nhất cũng đạt tới Paladin trung cấp. Chấn động khiến không khí, đồ đạc quanh đó giao động mãnh liệt. Đám người tứ gia kia nhìn thấy màn này, khiếp sợ không thôi. Hiển nhiên năng lực họ không bằng hắn, cho nên suốt bao năm nay luôn luôn ở phía dưới Thanh gia. Tuy nhiên họ cũng ngạc nhiên, chỉ với một nữ tử đại pháp sư mà dám khiêu khích cả Thanh gia, chứng tỏ cũng không tầm thường, bọn chúng cho rằng nàng sẽ chết dưới bàn tay của Thanh Vân Triều.
Trừng mắt về phía nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo uy nghiêm của một bậc đại cao thủ cất lên: "Đa tạ người đã giúp hai mẹ con họ, nhưng ngươi nói vậy có ý gì ? Tại sao họ không muốn trở về" ?
Đối mặt với cơn giận giữ ấy, Kiều Vân bình tĩnh đến lạ thường, tâm lý vững vàng, không chút dao động, cười khẩy đáp: "Ta nói không đúng sao ? Hai người họ bị hạ độc dược tàn nhẫn, bị đuổi khỏi Thanh gia, còn lâu mới muốn quay lại. Họ đã phải chịu đựng cảnh nhục nhã, bị hắt hủi, bị khinh thường suốt bốn năm. Giờ trở lại chẳng phải sẽ chịu nhục tiếp sao ? Ngươi dù sao yêu thương họ, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-xuyen-khong-mot-than-phan-moi/252872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.