Từ ngày đó An Nhi xin nghỉ phép để ở nhà chữa bệnh,Nhật Nam luôn đồng hành cùng cô,thỉnh thoảng mới đến công ty.
Thỉnh thoảng cũng có những cuộc điện thoại gọi đến nhưng cậu nghe dăm ba câu rồi tắt máy có nhiều lúc còn không nghe máy luôn.
Ông bà ngoại có đến thăm cô,hai người đều không nói cho ông bà sự thật chỉ nói cô bị ốm cần tĩnh dưỡng.
Nhìn cô gấy yếu xanh xao bà không nhịn được rơm rớm nước mắt,bà nấu nhiều đồ ăn ngon rồi mang đến cho cô,bỏ vào tủ ăn cả tuần cũng không hết.
Hai ông bà đều động viên mong cô khỏi bệnh,cô cảm động nhiều lắm,những ai đối xử tốt với cô,cô đều biết và trân trọng.
Ngày ngày hai người làm bạn với nhau,Nhật Nam đốc thúc cô uống thuốc,luôn luôn bên cạnh,từ ngày cậu ấy ở bên cạnh ảo giác của cô thưa dần và gần như không sảy ra.Những cơn ác mộng cũng thế thưa dần và ít hẳn.Cô có mơ nhưng không nhiều như trước nữa.
Ngày đi khám bác sĩ định kỳ,bác sỹ nói cô đã dần có dấu hiệu tốt lên,cố gắng duy trì đừng có chuyện gì gây kích động thì có có thể khỏi hẳn và hòa nhập vào cuộc sống được.Còn nếu kích động thì sẽ càng nặng thêm và có xu hướng bạo lực,nên cói gắng tránh là tốt nhất.
Nhật Nam và cô đều vui mừng,ai cũng mong muốn mình là con người bình thường không ai muốn bệnh tật cả.Hai người lại hòa mình vào cuộc sống.
Cô đến trường giảng dậy bình thường còn Nhật Nam thì đến công ty làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-song-nhan-cach/2826796/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.