Làm việc với cô một thời gian ai ai cũng yêu mến cô,sự hiểu biết,sự thân thiện của cô làm mọi người ai cũng khâm phục.
Bài phóng sự gần đây liên quan đến các em nhỏ vùng thiên tai, mọi người toàn quyền cho cô phụ trách ai cũng tin tưởng cô.
Cô xin kinh phí của ban lãnh đạo cấp trên và tổng số tiền viết bản thảo của cô từ trước đến giờ và thành lập hội từ thiện AN NAM trong đó Nhật Nam bỏ một số tiền cũng khá lớn.
Cô không quên lời hứa của mình ngày trước,cô hứa sẽ quay về thăm mọi người,thời gian sống ở đấy,cô chứng kiến được cuộc sống khổ cực của mọi người.Cô muốn góp một phần công sức của cô để giúp mọi người đỡ vất vả và khó khăn hơn.
Cô và Nhật Nam lên kế hoạch đi từ sớm cố gắng làm nhanh trước khi mùa bão lũ đến cho bà con đỡ khổ.
Quãng đường đi An Nhi trầm ngâm ưu tư cô nhớ đến 3 năm trước khi cô bỏ ra đi cô đã mang một tâm trạng tuyệt vọng như thế nào để đến đây.Mọi người ai cũng yêu quý và đùm bọc cô,bất giác cô rơi nước mắt.
Nhật Nam biết cô suy nghĩ về những việc đã qua liền ôm cô thật chặt,an ủi cô mọi việc đã qua rồi chúng ta hãy nhìn về tương lai phía trước.
Lúc hai người đến nơi đã đầu giờ chiều,mọi người vẫn không thay đổi gì nhiều.
Khi cô bước vào mọi người ai cũng ngỡ ngàng,gần như không nhận ra cô,ba năm trước cô tiêu điều u sầu,ba năm sau cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-song-nhan-cach/2826771/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.